Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
Chương 29 :
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Một hồi tĩnh mịch qua đi, Kỷ Thiều đóng cửa phòng lại.
Hắn kéo miếng băng dán trên miệng vết thương ra, tại một khắc đụng phải này, chợt dừng lại, “Cô muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn gặp lại hắn một lần.” Cô gái giọng nói thảm thiết, “Van xin cậu.”
Kỷ Thiều hít sâu một hơi, hắn suy nghĩ.
Lúc ấy cô gái này tứ chi chia lìa, lại từng chút một bò đến bên chân của hắn, cầu hắn hỗ trợ.
Kỷ Thiều ở trong phòng đi qua đi lại, trong đầu của hắn rối bời, giữa ban ngày ban mặt, lại gặp quỷ.
“Tại sao lại tìm tôi?”
Cô gái không có trả lời.
Nửa ngày, cô áy náy mà nói, “Tôi có chuyện khó nói.”
Ngụ ý là không được nói, cũng không thể nói.
Kỷ Thiều lập tức có một loại cảm giác như trước mặt treo một cái móc, trên cái móc còn có miếng thịt, thơm ngào ngạt, lại không ăn được.
“Nếu như tôi không giúp cô thì sao?”
“Tôi đã là cô hồn dã quỷ.” Cô gái nói, “Chỉ có thể đi tìm thế thân.”
Kỷ Thiều cắn răng, “Cô uy hiếp tôi.”
Sau một khắc trong đầu của hắn có ý nghĩ chợt lóe, cười lạnh nói, “Cô là đang đánh lạc hướng tôi.”
Nếu như có thể tìm người sống để thế thân, đối phương không có khả năng sẽ ăn nói khép nép như vậy, trừ phi…
Chỉ có thể đi theo hắn, không còn lựa chọn nào khác.
Một đạo thân ảnh dần dần hiển ra trước mắt của Kỷ Thiều, cô gái ánh mắt u oán dõi theo hắn, sau một khắc đã quỳ trên mặt đất, lần lượt dập đầu, hèn mọn cầu khẩn, còn có tia sợ hãi khó giấu.
Kỷ Thiều muốn lui về sau một bước, nhưng kì lạ là hắn vẫn không hề nhúc nhích chút nào, phảng phất như đây là điều hắn nên nhận được.
Cửa đột nhiên được vặn mở ra từ bên ngoài, ba Kỷ đứng ở trước cửa, nhìn sắc mặt trắng bệch của con trai, “Có chuyện gì? Sao bị dọa thành như vậy?”
Kỷ Thiều trên trán đổ mồ hôi, cmn, hắn tại sao lại quên khóa cửa phòng nhỉ.
“Tiểu Thiều?” Ba Kỷ mang theo hai tay đầy mùi nước rửa tiến vào, “Ba gọi con đó, sao lại phát ngốc rồi?”
Kỷ Thiều vân vê ngón tay, “Con…”
Hắn làm ra bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ, kêu lên, “Ba, con nhớ tới cuốn album hình hồi cấp 3 để ở chỗ nào rồi.”
Ba Kỷ, “…”
Bữa trưa mẹ Kỷ đặc biệt làm cả một bàn đồ ăn, đều là món Kỷ Thiều thích, nhưng hắn không đụng được mấy đũa.
“Tiểu Thiều, có phải cùng cô ấy cãi nhau rồi không?”
Kỷ Thiều thoáng cái không kịp phản ứng, “Ai?”
Thôi Ngọc lạnh lùng nói, “Đi theo hắn.”
Bạch Vô Thường sững sờ, gã khó xử nói, “Ngọc đại nhân, hắn là… thuộc về… Giác đại nhân bên kia… ta khó mà…”
Tiểu tử kia quý giá lắm, bọn họ đều không dám đụng vào, sợ xảy ra chuyện gì đó, sẽ bị liên lụy.
Gã thật sự vừa rồi chỉ là đi ngang qua, không may lại đụng phải người này.
Thôi Ngọc nói năng hùng hồn, “Tôi muốn thấy hắn không bị tổn hao một cọng lông tóc nào.”
Bị người trước mặt uy hiếp, Bạch Vô Thường co rút khóe miệng, trong đầu có một chữ YẾU cực lớn, một câu cự tuyệt cũng không thể nói ra.
Hơn nửa canh giờ sau, Kỷ Thiều đứng trước cổng khu chung cư của nhà Liễu Thần.
Hắn đang do dự nên lấy lý do gì đến thăm, thì đã thấy Liễu Thần từ bên trái đi tới, trong tay nắm một sợi dây, mới dắt chú cún đi dạo trở về.
“Kỷ Thiều?” Liễu Thần kinh ngạc quan sát từ đầu đến chân, “Sao cậu lại ở chỗ này?”
Kỷ Thiều thọc hai tay vào túi, bày ra vẻ mặt giật mình, “Nhà cậu ở đây hả?”
“Đúng vậy.” Liễu Thần gật đầu, tò mò hỏi, “Cậu có thân thích ở chung cư này sao?”
Kỷ Thiều lắc đầu, “Không phải.”
Hắn ho một tiếng, “Tôi là tới gặp bạn trên mạng.”
Lý do này rất bình thường, dễ chấp nhận.
Liễu Thần biểu tình như đã minh bạch, “Có phải đụng phải tên lừa gạt rồi hay không?”
Kỷ Thiều thuận theo gật đầu, “Ừm.”
Sau đó hắn liếm môi nói, “Tôi còn bị lạc đường, quả thực xui muốn chết.”
Liễu Thần nắm lấy dây dắt cún, “Đến nhà của tôi ngồi một lát nhé?”
Kỷ Thiều đáp, “Được.”
Trước khi tiến vào nhà của Liễu Thần, Kỷ Thiều xoắn xuýt nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với cha của Liễu Thần, nhưng sau khi tiến vào rồi thì hắn không còn xoắn xuýt nữa, đổi thành phiền muộn.
Người không có ở nhà.
Liễu Thần thả dây cho cún ra, “Cha tôi đi công tác rồi.”
Kỷ Thiều được Liễu Thần dắt đi tham quan phòng ngủ của y, cũng giống với hắn, là quay về hướng bắc, âm u lạnh lẽo.
“Cậu ngồi đi, tôi đi gọt trái bưởi.”
Kỷ Thiều nhìn quanh bốn phía, hắn nhìn bức tranh trên tường, bên cạnh xuất hiện thêm một người.
“Là cậu vẽ đúng không?” Kỷ Thiều hỏi, “Vẽ rất đẹp.”
Người bên cạnh nói, “Vậy sao?”
Liễu Thần đứng trước cửa phòng kỳ quái ngó đầu vào bên trong, “Kỷ Thiều, trong phòng chỉ có một mình cậu, cậu nói chuyện với ai vậy?”
Nhìn thiếu niên trước mặt, lại nhìn nhìn Liễu Thần ở trước cửa phòng, Kỷ Thiều nuốt một ngụm nước miếng.