Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 30 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Bên cạnh có một Liễu Thần, trước cửa phòng cũng có một Liễu Thần.



Người phía trước cúi đầu khoanh tay đứng ở đấy, không vui không buồn, người thứ hai trong tay cầm một cây dao và một trái bưởi lớn, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ tò mò.



Kỷ Thiều vậy mà lại không có bị hù đến chân phát run.



Hắn cảm giác mình đã bị bức bách tiếp nhận một mặt trái hoàn toàn với thuyết duy vật.



Thần tiên có thật hay không, trước mắt còn chưa xác định được, nhưng ma quỷ khẳng định là có.



“Này,” Liễu Thần cầm con dao phất phất tay, nói đùa, “Kỷ Thiều, cậu còn chờ cái gì nữa à?”



“Không có gì.” Kỷ Thiều lộ ra một nụ cười, “Vừa rồi tôi chỉ là đang hát một mình.”



Liễu Thần à một tiếng, quay đầu đi gọt trái bưởi.



Nghe tiếng bước chân của Liễu Thần đã dần xa, Kỷ Thiều hơi nghiêng đầu nhìn sang, quan sát thiếu niên đang đứng bên cạnh.



Giữa mùa đông, y chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh, áo có mũ màu đỏ, quần vải màu trắng, chân mang giày thể thao cũng màu trắng.



Mặt trắng tóc đen, trên lỗ tai sạch sẽ.



Mà bạn cùng lớp với hắn – Liễu Thần thì hai bên lỗ tai đều có đeo bông tai, tổng cộng là mười lỗ, từng dãy bông tai lấp la lấp lánh, như một con chim khổng tước.



Kỷ Thiều yết hầu phát run, “Cậu là ai?”



Thiếu niên mấp máy môi, tựa hồ đang tìm lại âm thanh, khàn giọng đáp, “Tôi không có tên.”



Đó là một giọng nói chỉ nghe một lần là có thể nhớ kỹ.



Kỷ Thiều cơ mặt run rẩy, hắn khiêu mi, “Trần Ngọc.”



Ngoại trừ cô ta, không có người nào có thể giải thích được, thiếu niên hiện tại đang đứng ở nơi này giống như đúc với Liễu Thần là ai.



Kỷ Thiều vừa nói ra cái tên kia, thiếu niên đang rũ mắt xuống bỗng nhiên ngẩng đầu, sợi tóc màu đen lướt qua lông mày và hàng mi.



Kỷ Thiều thấy được một đôi mắt màu đỏ huyết.



Gương mặt tái nhợt gầy gò kia vừa lộ ra, càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.



Bên phải của Kỷ Thiều hiện ra một thân ảnh.



Cô gái kia cảm xúc kích động lạ thường, cô nhìn thiếu niên, bờ môi nhúc nhích, hai mắt đẫm lệ, “Con trai… Ta là mẹ…”



Kỷ Thiều đứng ở ngoài quan sát, hai người này thoạt nhìn giống chị em hơn, hắn lần đầu gặp phải tình huống này, trong nhất thời, không khí quỷ dị đều bị cảm giác buồn cười làm phai nhạt hơn nhiều.




Nhanh chóng đến giờ cơm, Vương Phương muốn mời Kỷ Thiều ở lại ăn cơm trưa.



Kỷ Thiều không có từ chối.



Lúc ăn cơm, Liễu Đông Tường từ phòng ngủ đi ra, ông hình như đã ngủ một giấc, dưới mắt có màu đen, xem ra ngủ không được ngon.



Trên bàn bày bốn đôi đũa bốn cái chén, lại có năm người ngồi.



Kỷ Thiều muốn văng tục.



Từ lúc hắn ném quả hồng đến giờ, tên này đều đi theo hắn, hắn đi một bước, đối phương cũng di chuyển một bước.



Lại nữa.



Kỷ Thiều ăn một ngụm cơm, lực chú ý đều đặt trên người của Liễu Đông Tường.



Vương Phương vừa ăn vừa hỏi, “Bạn học Kỷ, nhà con ở đâu vậy?”



Liễu Thần cướp lời, “Mẹ, con muốn ăn cái chân vịt kia.”



Vương Phương gắp một cái chân vịt kho đưa cho Liễu Thần, lại quay đầu kêu Kỷ Thiều ăn nhiều một chút.



Kỷ Thiều trước sự nhiệt tình của bà, đưa đũa gắp một cánh vịt bỏ vô chén.



Thiếu niên ngồi bên cạnh hắn nhìn chăm chú vào cánh vịt.



“Mẹ, không phải mẹ đi thăm dì út sao?” Liễu Thần gặm chân vịt, âm thanh hàm hồ, “Có sinh chưa?”



“Sinh rồi.” Vương Phương nói.



Liễu Thần nhả xương ra, “Cặp sinh đôi đều không sao chứ?”



“Ai…” Vương Phương thở dài, “Chết một đứa.”



Bà không nhìn thấy sắc mặt của Liễu Đông Tường, còn đang nói, “Đáng tiếc thật, dì út của con nói thời điểm kiểm tra không phải như vậy, còn đang nháo với bệnh viện ấy.”



Liễu Đông Tường lạnh mặt, “Ăn cơm đi đừng nói nữa mất ngon.”



Phảng phất như là sợ hãi, Vương Phương lập tức im lặng, bà cho rằng Liễu Đông Tường là đang đau buồn, nên không có nói nữa.



Kỷ Thiều đem một màn trên bàn này thu vào đáy mắt, Vương Phương là mẹ kế của Liễu Thần, rất nhiều chuyện đều không biết rõ, Liễu Đông Tường đã che giấu.



Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, thì sắc mặt của Liễu Đông Tường chợt thay đổi, chằm chằm nhìn thẳng.



Liễu Thần kêu một tiếng, “Cha?”



Kỷ Thiều nhìn hai bên một chút, Trần Ngọc không có hiện ra, chỉ có một mình thiếu niên, hắn buồn bực, theo ánh mắt của Liễu Đông Tường nhìn qua