Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
Chương 31 :
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Trong tận cùng thành ghế sô pha, vị trí sát vách tường, nơi đó có một cái kẹp tóc màu xanh da trời.
Kỷ Thiều liếm liếm môi, dùng động tác này để che giấu sự khiếp sợ của mình.
Trần Ngọc đem kẹp tóc để ở chỗ đó lúc nào vậy?
Hắn thầm than vài tiếng, lại đi niết ngón tay, Trần Ngọc không có chút phản ứng nào, Kỷ Thiều cảm giác như chính mình nên tới giờ uống thuốc rồi.
Thiếu niên nói, “Cô gái kia đã đi rồi.”
Đi rồi hả? Kỷ Thiều kinh ngạc.
Thế sao nhờ vả người ta mà lại biến mất? Hắn dù gì cũng bỏ mấy tiếng đồng hồ ngồi xe tới đây.
Thiếu niên hạ tầm mắt, “Sao cậu không nghi ngờ tôi?”
Kỷ Thiều quay đầu nhìn thiếu niên, y vẫn luôn ở bên cạnh hắn, không có khả năng.
Chẳng lẽ là Trần Ngọc bởi vì nhìn thấy một nhà hài hòa của Liễu Đông Tường, nhận ra người quỷ không chung đường, hiện tại không giống như xưa, không muốn chịu ngược đãi hơn nữa, nên thương tâm đi rồi hả?
Kỷ Thiều lén nhìn qua Liễu Đông Tường, chứng kiến đồ vật người yêu đã chết nhiều năm từng dùng qua, đoán chừng chỉ có kinh hãi.
Bầu không khí trên bàn đông lại.
Liễu Đông Tường đè lên mặt bàn, hốc mắt trừng thật lớn, hai tay run rẩy.
Liễu Thần nói, “ Mẹ, cái kẹp tóc kia là của mẹ hả?”
Hắn nhìn cha của mình, chỉ là một cái kẹp tóc mà thôi, biểu cảm lại giống như thấy quỷ không bằng.
Vương Phương lắc đầu, “Không phải của mẹ.”
Cái kẹp tóc đó nhìn có chút cổ xưa, tối thiểu cũng là kiểu dáng của mười hai mươi năm trước, bà buổi sáng trước khi đi ra ngoài còn cầm chổi lông gà quét qua, không có thấy kẹp tóc như vậy.
Nghĩ đến đây, Vương Phương lập tức nhìn Kỷ Thiều.
Hôm nay tới trong nhà cũng chỉ có đứa nhỏ này.
Kỷ Thiều sờ sờ cái mũi, hắn dứt khoát nói, “Là của cháu.”
Tiếng ghế ma sát với sàn gạch vang lên.
“Cậu nói cái gì? “Liễu Đông Tường nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiều, ngừng một chút, “Đó là của cậu sao?”
Kỷ Thiều gật đầu, “Đúng vậy ạ.”
Hắn đi qua cầm lấy kẹp tóc, “Đây là cháu nhặt được trên đường.”
Cơ hồ là Kỷ Thiều vừa nói xong, Liễu Đông Tường liền hỏi, “Nhặt được chỗ nào?”
Giọng ông ta rất lớn, ai cũng nhìn ra có điều gì đó không đúng.
Bạch Vô Thường quay đầu nhìn thiếu niên, trong mắt nhiều hơn ý tứ không rõ tư vị, chỉ thoáng qua, “Là cậu à.”
Kỷ Thiều nhíu mày, chẳng lẽ thiếu niên này là Hắc Vô Thường?
Thiếu niên vốn là mặt không biểu tình lại xuất hiện một tia chấn động, “Anh nhận ra tôi?”
Gã muốn che giấu, lại không có biện pháp giấu đi biến hóa vừa nãy của mình.
“Tôi nhận ra cậu…” Bạch Vô Thường phát tâm, “Ở kiếp trước.”
Thiếu niên không nói gì nữa, ngay cả Kỷ Thiều cũng thấy thất vọng, nói như không nói.
Thiếu niên ngữ khí thành khẩn, “Cầu anh nói cho tôi biết.”
Y không phải người, cũng không phải quỷ, không thể ở dương gian sinh hoạt như một người bình thường, cũng thể thể bước chân vào quỷ môn quan, y đi qua rất nhiều lần, đều bị đuổi ra ngoài.
Bạch Vô Thường chậm rãi nói, “Đợi cậu chết, chẳng phải sẽ biết sao.”
Thiếu niên nhíu mày, “Tôi đã chết rồi.”
Y nhớ rõ mình chết như thế nào, cũng biết thân thể của mình còn đang bị ngâm trong nước.
Bạch Vô Thường cũng không thèm quan tâm, “Vậy thì chờ cậu đến chỗ Đá Tam Sinh hỏi sau.”
Gã nhìn thiếu niên lần nữa, “Đá Tam Sinh thiếu mất một khối, nhưng không ảnh hưởng gì lắm.”
“Bàlão sát vách thời gian đến rồi.” Bạch Vô Thường nói với Kỷ Thiều, “Tôi đi trước tiếp bà ấy.”
Kỷ thiều biểu lộ cứng ngắc, Bạch Vô Thường mới vừa rồi là chào tạm biệt hắn.
Hắn liếc mắt nhìn thiếu niên, “Đừng có đi theo tôi nữa.”
Thiếu niên nhắm mắt theo đuôi, Kỷ Thiều mất kiên nhẫn, “Cậu rốt cuộc là có ý gì?”
“Cậu có thể đặt cho tôi một cái tên hay không?”
Kỷ Thiều kinh ngạc.
“Cha của cậu không đặt cho cậu?”
Thời điểm Trần Ngọc mang thai, có lẽ cũng biết là sinh đôi, theo lý, thì Liễu Đông Tường sẽ đặt hai cái tên.
Thiếu niên mím môi, “Không có.”
Nghĩ đến mau cắt đuôi người này, Kỷ Thiều thuận miệng hỏi, “Vậy cậu muốn lấy họ gì? Liễu?”
Thiếu niên thốt ra, “Thạch.”
Hắn khẽ giật mình, tại sao lại là Thạch? Trong nháy mắt đó, đầu óc của hắn trống rỗng.
Kỷ Thiều nghĩ nghĩ, “Thạch Sùng Nguyên.”
Thiếu niên đã tiếp nhận tên của hắn đặt, “Cảm ơn.”