Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 32 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Tên cũng đã đặt, nhưng cái đuôi đằng sau của Kỷ Thiều vẫn còn.



“Tôi nói,” Kỷ Thiều phiền chán cau mày, “Cậu rốt cuộc có thôi đi hay chưa?”



Bình thường Thôi Ngọc đi theo hắn, có lẽ do thói quen, nên không cảm thấy có gì khác thường, nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt giống với Liễu Thần, lại làm cho hắn cả người không được tự nhiên.



Thạch Sùng Nguyên không nói cái gì.



Kỷ Thiều như đang đấm vào cái gối bông.



Có một chàng trai đi ngang qua, ánh mắt nhìn Kỷ Thiều tựa như đang nhìn tên tâm thần, sau đó bước nhanh hơn, tựa hồ như sợ Kỷ Thiều đột nhiên phát bệnh.



Kỷ Thiều, “…”



Hắn thọc hai tay vào trong túi, mặt mày khuất sau vành nón, cước bộ rất nhanh, lười nói thêm một chữ nào nữa.



Gặp quỷ một tên lại một tên, Kỷ Thiều xem như đã mở mang tầm mắt.



Hồi nãy là Bạch Vô Thường, không chừng chút nữa Hắc Vô Thường, phán quan, Diêm Vương gì đó cũng có thể gặp luôn.



Hắn chỉ là một sinh viên bình thường, biết người biết ta, hiểu được chuyện nào có thể quản, chuyện nào không thể quản.



Thạch Sùng Nguyên ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay đầy trời, có vài bông tuyết rơi trên mũi của y, lên lông mi của y, càng ngày càng nhiều, y cứ ngửa đầu như vậy, mặc kệ bị bông tuyết phủ kín, hòa tan, lại trước sau không có cảm giác rét lạnh.



Mấy năm trước, y gặp một ông lão, khuyên y nên ở đây chờ một người, nói rằng người đó có khả năng giúp được y.



Thạch Sùng Nguyên nhìn thân ảnh của chàng trai đang nhanh chân ra khỏi cổng khu chung cư, chắc là cậu ta nhỉ.



Nếu là người bình thường làm sao có thể nhìn thấy người chết lâu như vậy mà không sợ hãi, càng không chút hoang mang.



Hơn nữa vừa rồi lúc nam tử kia gặp chàng trai, thái độ và ngữ khí rõ ràng có vài phần giống như đối đãi với bằng hữu cũ, nhưng cũng chẳng phải thân thiết lắm, tựa hồ có chỗ kiêng kị.



Thạch Sùng Nguyên thu hồi ánh mắt, y đã chết, nên không trông cậy vào kỳ ngộ gì, hay là có thể khởi tử hồi sinh gì đó, điều duy nhất y muốn biết chính là vì sao mình vẫn còn quanh quẩn nhân gian.



Ngay cả địa phủ, y vẫn không thể đi vào.



“Thạch Sùng Nguyên…”



Yên lặng đọc lại một lần cái tên thuộc về mình, Thạch Sùng Nguyên quay đầu lại nhìn chung cư ở phía sau, ngừng ở tầng thứ năm.



Trần Ngọc và Liễu Đông Tường đối với y mà nói, hiện tại chẳng qua chỉ là người xa lạ.



Kể cả Liễu Thần có cùng một dòng máu với y, y chỉ xem như một túi da mà thôi, nếu y muốn xé toang, tùy thời đều có thể.




Kỷ Thiều phát hiện mình không nhúc nhích được.



Từng tia âm khí cực hạn từ nơi cổ của Kỷ Thiều phát ra, cường ngạnh cản trở Thôi Giác xâm nhập, y nhíu mày, vươn tay vén cổ áo của Kỷ Thiều ra, đôi mắt bỗng nhiên híp lại, mơ hồ có thể thấy được tức giận.



Tia chán ghét và bày xích hiện lên trên mặt của Kỷ Thiều, trong mắt cũng có.



Thôi Giác ngẩn người, y chống người đứng dậy, từ trên cao ngưng mắt nhìn xuống, “Cậu chán ghét tôi.”



Không phải nghi vấn, mà là trần thuật.



Quyền kiểm soát cơ thể của Kỷ Thiều trở lại, hắn muốn chửi ầm lên, lúc phát hiện tia thương tâm trong mắt của đối phương thì dừng lại.



Không thể đấy, trong lòng Kỷ Thiều có chút khổ sở.



Thôi Giác vuốt ve mái tóc của Kỷ Thiều, “Đừng kháng cự tôi…”



Thanh âm của y phảng phất như mang theo một loại lực lượng khó hiểu, dung nhập vào trong lòng của Kỷ Thiều.



Đang lúc Thôi Giác chuẩn bị thử lại lần nữa, phá vỡ hồn phách của Kỷ Thiều, đánh nát hạt châu phủ bụi kia, phóng thích kí ức kiếp trước của hắn, thì sau lưng có thêm một khí tức.



Động tác của y bị ép phải ngừng lại.



Cả căn phòng đều bị âm khí bao trùm.



Kỷ Thiều đột nhiên bừng tỉnh, vừa rồi dường như là bị trúng độc mê hoặc.



Thôi Giác và Thôi Ngọc sóng vai đứng chung một chỗ, như là nhân bản.



Chỉ là một người từ trong tới ngoài đều ôn nhuận, còn người kia là khoác lên tầng ngụy trang, bên trong lại là âm u lạnh lẽo.



Kỷ Thiều đi đến chỗ Thôi Ngọc.



Những thứ khác đợi lát nữa nói sau.



Thôi Ngọc khóe môi cong lên, cầm chặt tay của Kỷ Thiều, gần như dùng toàn bộ sức lực mà nắm.



“Đứa nhỏ không nghe lời…” Trong con ngươi của Thôi Giác lúc thì ẩn ẩn thất vọng, lúc thì hiện lên rõ ràng.



Cớ sao vĩnh viễn đều không chịu tiếp nhận giáo huấn…



Thôi Giác thu liễm cảm xúc, từ trong yết hầu phát ra giọng nói ôn hòa, như tắm gió xuân, “Tôi chờ cậu trở về.”



Trở về đâu? Kỷ Thiều co rút khéo miệng, có dự cảm xấu.



Hắn quay đầu, liếc xéo Thôi Ngọc, “Cậu có phải hay không nên nói với tôi chút gì đó?”