Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 34 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Ba Kỷ và mẹ Kỷ từ siêu thị trở về, quần áo trên người đều ẩm ướt, đây là trận tuyết thứ hai trong tháng chạp.



“Tiểu Thiều, cửa sổ phòng con sao không đóng lại?”



Mẹ Kỷ hô, trong phòng truyền đến âm thanh của Kỷ Thiều, “Đóng rồi.”



Trên giường Kỷ Thiều nhanh chóng mặc quần vào, kéo khóa, Thôi Ngọc so với hắn phiền phức hơn, quần áo trên người đều đã lột sạch, cậu đang mặc áo len.



Kỷ Thiều đè thấp giọng nói, “Phản rồi.”



Thôi Ngọc nhếch môi một cái, yên lặng trở mình, một lần nữa mặc đồ vào.



Kỷ Thiều khom người đem mấy miếng giấy vệ sinh trên nền gạch gom lại toàn bộ, vo thành một cục, ném vào trong sọt rác.



Trong phòng tỏa ra một mùi vị tanh tưởi.



Kỷ Thiều đứng ở cửa ra vào, giữ cửa cho Thôi Ngọc, liếc mắt nhìn thấy chỗ kia trên bờ mông của Thôi Ngọc.



Hình dạng no đủ hơi sưng, trăng trắng.



Thôi Ngọc quay lưng về phía Kỷ Thiều kéo khóa lại, hữu ý vô tình, lúc mặc lại áo len, lộ ra vòng eo thon gọn, bờ mông vểnh lên, làm cho người khác có loại xúc động muốn dùng sức nhào nặn vân vê.



Kỷ Thiều thở hắt một hơi, lại trêu chọc hắn!



Tiếng gõ cửa vang lên hai cái, sau đó là tiếng của ba Kỷ, “Tiểu Thiều, đi ra giã hạt vừng.”



Kỷ Thiều đi qua giúp Thôi Ngọc mặc quần áo chỉnh tề lại.



Thôi Ngọc quay người, hôn lên mặt của Kỷ thiều.



Kỷ Thiều ra hiệu Thôi Ngọc cùng đi ra, “Ba, Thôi Ngọc cũng ở đây, chúng con tới liền!”



Ngoài cửa ba Kỷ nói câu gì đó, thắc mắc hỏi giữa ban ngày ban mặt sao đem cửa phòng khóa.



Thôi Ngọc mấp máy môi, không biết lúc nãy thân mật môi đụng ở đâu, máu chảy không dứt, cậu nhíu mày, “Kỷ Thiều, cậu ra ngoài trước đi.”



Kỷ Thiều không ra, “Tôi nhìn thử.”



Hắn duỗi hai ngón tay, bắt lấy cằm của Thôi Ngọc, nhìn kỹ một chút, miệng vết thương hơi sâu, lông mày hắn nhíu lại.



Nhìn giống như là bị cắn, “Lát nữa có thể ba mẹ tôi sẽ hỏi.”



Thôi Ngọc liếm máu đang chảy ra bên ngoài, “Không có việc gì.”



Kỷ Thiều đem máu dính trên khóe môi mút lấy một ít, hắn cười thở dài, “Cậu nói tôi vì sao lại thích cắn cậu như vậy?”



“Ừm.” Thôi Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, “Có lẽ kiếp trước cậu là con cún nhỏ.”



“…” Kỷ Thiều liếc qua, “Con cún nhỏ chỉ thích gặm xương thôi.”




Kỷ Thiều gật đầu, thái độ rất thành khẩn.



Đóng cửa lại, có hơi thấp thỏm.



Thôi Ngọc đi gần nửa tiếng mới trở về, ánh mắt của cậu thoạt nhìn nhẹ nhõm hơn nhiều, trong tay cầm bản vẽ cùng bút chì.



Nhìn đồ đạc trong tay của cậu, Kỷ Thiều khóe miệng co rút, “Cậu lấy bản vẽ làm gì? Đừng nói cho tôi, là cậu chỉ về vì lấy nó thôi đó?”



“Còn có cái này.” Thôi Ngọc cầm bút chì xoay vòng, cười cười, “Cho cậu vẽ tranh.”



Kỷ Thiều duỗi một chân ra đá cậu, “Đi tắm mau.”



Thôi Ngọc bị câu nói đó làm đỏ tai, cởi quần áo tiến vào phòng tắm.



Kỷ Thiều nằm trên giường, lăn lộn từ bên trái đến bên phải, lại từ bên phải lăn về bên trái, lăn trong chốc lát, hắn bật dậy như cá chép, tháo vớ chân ra.



Sau một giây, lại kéo bỏ đai lưng.



Không đến một phút, Thôi Ngọc đang tắm, Kỷ Thiều mở cửa đi vào, hai ba cái đã cởi quần lót ra.



Phòng tắm không lớn, nhiệt độ tăng vọt, thâm nhập vào lỗ chân lông, rất nhanh đã bắt đầu ấm áp.



“Nước hơi lạnh rồi.” Kỷ Thiều điều chỉnh vòi nước, nhìn chỗ ấy xoắn xuýt, “Cậu tắm mà không thấy lạnh sao?”



Thôi Ngọc ướt át chớp mắt vài cái, “Cũng tạm.”



Kỷ Thiều liếc cậu, tóc đen ẩm ướt rũ xuống, giọt nước xuôi theo dòng, từ trán cậu, đến sống mũi, bờ môi, cái cằm, lại đến cổ, xương quai xanh, một đường rơi xuống.



“Nè,” Kỷ Thiều ôm Thôi Ngọc, bàn tay vuốt ve dọc theo sống lưng của cậu, trêu đùa nói, “Cậu là con trai, làn da sao lại còn trơn mịn giống như trứng gà vậy hửm?”



Thôi Ngọc đứng im cho hắn vuốt, “Trứng này không chỉ trơn trượt, mà còn có viên bi nhỏ.”



Kỷ Thiều chớp mắt, “Lột vỏ đây.”



Hắn hôn lỗ tai của Thôi Ngọc, đỏ ửng, còn có chút nóng.



Đứng dưới vòi sen, hai người giúp nhau xoa nắn, cậu xoa nắn giúp tôi, tôi xoa nắn giúp cậu.



Thôi Ngọc bỗng nhiên nói, “Nổi đỏ rồi.”



Kỷ Thiều híp mắt, nước ấm từ lồng ngực chảy xuống phía dưới, thân thể cao ngất ẩn chứa sức mạnh, đang chờ sức phát động, “Chỗ nào?”



Thôi Ngọc chỉ một chỗ, vẽ vòng trên ngực một cái.



Kỷ Thiều có chút ngứa, “Có thể do ăn nhiều thịt dê.”



Thôi Ngọc nhéo lấy hạt mụn kia, đầu ngón tay dùng sức.



Kỷ Thiều ngửa đầu, hầu kết nhấp nhô, “Ahhh, đau.”



*Ngũ Ngũ: tác giả đại nhân ơi! Thấy ngài tả chương này mà tui cứ ngỡ chuẩn bị bắt đầu một cảnh hot xịt máu mũi ấy:3