Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 35 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Thịt dê ăn nhiều sẽ phát hỏa, nhưng không đến mức sau khi ăn thịt dê một hai tiếng liền tiết hỏa, không có nhanh như vậy.



Kỷ Thiều thuần túy là tâm hỏa, nóng nảy.



Chuyện phát sinh trên người của Kỷ Thiều trong khoảng thời gian này hết thảy đều vô cùng ly kỳ, không phải người bình thường có thể tiêu hóa được.



Hắn không thể giống như một cô gái nhỏ, sợ hãi liền khóc lớn kêu gào, hắn vẫn luôn hết sức kìm nén tâm tình của mình, tồn đọng một thời gian, chưa thể phóng thích được.



Kỷ Thiều nhìn hạt đỏ trên người.



“Cmn, không dễ chịu gì đâu, cậu buông ra đi.”



Kỷ Thiều đè tay Thôi Ngọc lại, nắm trong lòng bàn tay, “Đừng trêu nữa.” Vừa rồi thật sự là hơi đau, hắn thiếu chút nữa đã mềm xuống luôn rồi.



Hạt mụn vẫn còn, ương ngạnh vô cùng.



Bị Thôi Ngọc ngắt một cái, càng đỏ hơn.



Một tay bị giữ lấy, Thôi Ngọc liền dùng tay kia ngắt.



Kỷ Thiều trợn mắt, hắn hoàn toàn không hiểu, chỉ một hạt mụn như thế nào lại chọc tới Thôi Ngọc rồi, Thôi Ngọc càng nhìn càng không thuận, muốn ngắt lấy.



“Tất cả trên người cậu đều là sở hữu của tôi.” Thôi Ngọc rũ mắt, lông mi dày chớp chớp, như một bóng ma, che khuất đáy mắt vặn vẹo tham muốn chiếm hữu, đầu ngón tay của cậu có một tàn ảnh màu đen hiện lên.



Cái hạt mụn nhỏ kia cuối cùng không địch lại đối thử cường đại, bị ngắt đi rồi.



Tiếng nước ‘ào ào’ chảy không ngừng, vang lên bên tai, Kỷ Thiều không thể nghe rõ Thôi Ngọc nói cái gì, liền mút nhẹ môi của cậu, bọt nước từ cái cằm trắng nõn, uốn lượn rơi xuống.



Lông mi Thôi Ngọc rung rung, dương v*t trong tay nhảy dựng, giống như có sinh mệnh, ngẩng đầu chào hỏi với cậu.



Cậu ngồi xổm xuống.



Nước ấm từ đỉnh đầu của thiếu niên chảy xuống, xông qua đôi mắt đen tuyền, hướng xuống bả vai và xương quai xanh xinh đẹp, tản ra, bọt nước bắn lên, ở giữa không trung xoay tròn giống như cánh hoa.



Kỷ Thiều nhắm mắt lại, dễ chịu rên một tiếng.



Xương cốt thoải mái.



Thôi Ngọc hiểu rõ mỗi một tấc trên người hắn, tình huống quen thuộc đến không thể tưởng tượng được, phảng phất như là trong mộng đã từng ngậm qua 800 lần.



Không ngoài dự đoán, hầu kết Thôi Ngọc chuyển động, nuốt xuống, nửa giọt cũng không có nhổ ra.



Kỷ Thiều lau nước trên mặt, rất sảng khoái, hắn trêu chọc, “Vị thịt dê?”



Hai mắt hẹp dài của Thôi Ngọc hơi híp lại, “Vị ngọt.”



Cậu ôm eo Kỷ Thiều, hai cánh tay vòng qua, đem hương vị còn lưu lại trong miệng chia sẻ cho Kỷ Thiều.
Tư thế của Thôi Ngọc vẫn không thay đổi, ngay cả áo khoác ngoài cũng không mặc, hình như đang ngẩn người.



“Nghĩ cái gì vậy?” Kỷ Thiều để mì lên bàn, “Vẫn còn dư vị?”



Thôi Ngọc vuốt vuốt mi tâm, “Ừm.”



Kỷ Thiều thiếu chút nữa đã đụng vào cạnh bàn, hắn cầm áo khoác lên vai cho Thôi Ngọc, “Vậy thì ăn xong lại tiếp tục.”



Thôi Ngọc sửng sốt, “Có nấu cho tôi nữa hả?”



“Một nửa.” Kỷ Thiều kéo cái bàn đến chỗ của Thôi Ngọc, hắn ngồi ở trên ghế, cầm đôi đũa tách trứng ra, chia làm hai, đưa hơn phân nửa cho Thôi Ngọc, hắn thì ăn hết non nửa còn lại.



Thôi Ngọc nhìn phần trứng hơn phân nửa kia, thất thần.



Kỷ Thiều gõ gõ tô, “Cậu có ăn hay không?”



Thôi Ngọc cúi đầu ăn hết trứng, cùng Kỷ Thiều ngươi một miếng ta một miếng, giải quyết hết tô mì lớn.



Thời điểm nằm ở trên giường, Kỷ Thiều nghiêng chân, nhàm chán hỏi một chuyện, “Thôi Ngọc, lần đầu tiên cậu quay tay là lúc nào?”



Thôi Ngọc cười, “Chưa từng quay tay.”



Kỷ Thiều trợn mắt, “Nói dối.”



“Không nói thật đúng không?” Kỷ Thiều cù lét Thôi Ngọc, cậu không có phản ứng.



Kỷ Thiều lại tiếp tục cù nách Thôi Ngọc.



Thôi Ngọc vẫn là nửa điểm đều không có phản ứng.



Trái lại Kỷ Thiều mệt mỏi quá sức, nhiệt khí cũng tiêu tan.



Thôi Ngọc kéo kéo chăn, “Cậu ngủ đi.”



“Trước kia tôi cù cậu, cậu liền lăn qua lộn lại cầu xin tha thứ.” Kỷ Thiều gối lên cánh tay, “Hiện tại không sợ ngứa rồi hả?”



Thôi Ngọc nhắm mắt lại, “Tôi cũng không biết làm sao hết sợ rồi.”



Cậu nói, “Tôi mệt rồi.”



Kỷ thiều ngáp một cái, cũng không có nói tiếp, một lát sau, hắn liền ngủ mất.



Người vừa mới nói mệt bỗng nhiên mở to mắt, đáy mắt thanh tỉnh, không có một tia buồn ngủ.



Thôi Ngọc nghiêng người, ôm lấy người bên cạnh, cả người đều dính sát vào.



Sau nửa đêm, Thôi Ngọc trở về địa phủ.



*Ngũ Ngũ: Thật lâu rồi chưa ăn thịt, có chút nhớ. Hố tiếp theo phải kiếm vài cảnh gỡ gạc lại mới được.