Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 36 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: Tiểu Bạch



Quỷ Môn Quan chỗ đó, nếp nhăn trên mặt của lão già càng ngày sâu hơn.



Ông cảm nhận được khí tức kia từ lúc người nọ tiến vào.



Nồng đậm.



Sắp xảy ra chuyện.



Lão già sâu kín thở dài bước đi trên giao lộ tử khí, cuối cùng kéo dài đến hoàng tuyền.



Dọc đường Thôi Ngọc thần sắc lạnh lùng, thỉnh thoảng có quỷ dạ xoa kéo linh hồn vừa chết đi qua, cũng đều kính sợ chào hỏi, sau đó kéo lấy dây xích nặng nề, nhanh chóng bước đi.



Giống như là muốn xóa đi cảm giác tồn tại.



Hai bên đường hoàng tuyền có rất nhiều cô hồn lượn lờ, đều là nhớ nhung trần thế, không muốn đi đầu thai, hi vọng trên đường gặp được người mình yêu, cùng bọn họ đi hết đoạn đường cuối cùng.



Thôi Ngọc bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vươn tay hái một đóa hoa bỉ ngạn, hoa kia rất lớn, tràn ngập tử khí, ở trong tay Thôi Ngọc càng ngày càng nhỏ xuống, trong nháy mắt, trở thành một bông hoa nhỏ xinh xắn dễ thương.



Nhớ rõ lúc trước y tỉnh ngộ nhận ra sai lầm, cẩn thận từng li từng tí, thử lấy lòng người nọ, “Ly Sinh, cậu thích gì?”



Người nọ nằm ở trên giường, vạt áo nửa mở, mắt phượng hơi híp lại, “Hoa bỉ ngạn.”



Vì vậy, toàn bộ địa phủ đều là hoa bỉ ngạn, cũng chỉ một loại này.



Thôi Ngọc dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy bông hoa nhỏ kia, xoay vòng.



Kết quả thì sao?



Người nọ vẫn như cũ chẳng thèm ngó ngàng tới y, chỉ cần có cơ hội thì liền cười nhạo.



Rốt cuộc vẫn là hận y.



Vô luận có chuyển thế bao nhiêu lần.



Thôi Ngọc đem bông hoa kia cất vào trong tay áo, kiếp này của người nọ, đây là loài hoa Kỷ Thiều yêu thích.



Thế nhân đều nói đường xuống hoàng tuyền nhìn không thấy điểm cuối, thật sự rất dài.



Dài để đủ cho những hồn phách bướng bỉnh lưu luyến nhân gian đi đến hết đường hoàng tuyền, sẽ quên đi kiếp này.



Nhưng đường hoàng tuyền đối với một ít người trong địa phủ mà nói, cũng giống như gần trong gang tấc vậy.



Trong những người này cũng bao gồm Bạch Vô Thường.



Gã ôm cánh tay nhìn xem, địa phủ cả ngày không khí trầm lặng, đều là tiếng kêu của cô hồn dã quỷ, thật sự không có gì đáng xem.



Muốn nói điều chân chính phá vỡ những ngày buồn tẻ ngàn năm như một này, vẫn là khi hồn phách kia xuất hiện.



Ly Sinh.



Tên nghe thật hay, Bạch Vô Thường bĩu môi, số mệnh…



Phúc này họa này.



Gã nhớ rõ năm đó chính gã là người đi bắt người kia, cũng là lầ đầu tiên gã gặp Ly Sinh, dung mạo khuynh thành vô song, sao mà kinh diễm.
Bạch Vô Thường không nhanh không chậm nói, trong điện đột nhiên truyền ra một tiếng vang thật lớn, mờ ảo giống như có vật nặng sụp đổ.



Bạch Vô Thường như có điều suy nghĩ, nếu chỉ là lão Hắc bắt Kỷ Cao Thụy, không đến mức nháo thành như vậy.



Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?



Trong điện, một đống bừa bộn.



“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, bao giờ sinh ra, đến khi nào chết, chết kiểu như thế nào, đều đã định sẵn, không người nào là ngoại lệ.”



Thôi Ngọc nói, “Kỷ Cao Thụy không được.”



Chỉ còn có hai tiếng, trời sẽ sáng, Kỷ thiều nếu như biết ba của hắn chết rồi, sẽ rất đau khổ.



Thôi Ngọc nhíu mi, y có phát hiện được tử khí từ trên người Kỷ Cao Thụy phát ra, nhưng lại không biết là tối nay.



“Tôi vừa rồi đã nói.” Thôi Giác nhấn mạnh, “Không người nào là ngoại lệ.”



Thôi Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi cũng đã nói.”



Thôi Giác trầm mặc, “Vậy cậu cứ thử xem.”



Tuy y chấp chưởng Sổ Sinh Tử, nhưng ngay cả y cũng không thể tùy ý thay đổi mệnh số của ai.



Chỉ cần động một cái, sẽ kinh động đến bên trên.



Thôi Ngọc nhếch môi, “Tôi và anh thì không được.”



“Hắn có thể.”



Dứt lời, Thôi Ngọc giơ tay, lòng bàn tay hướng lên, một đồ vật hình vuông ẩn ẩn hiện hiện.



Vật kia trước đây là thuộc về Thôi Giác sở hữu, sau này dưới cơ duyên xảo hợp, hồn phách thất lạc của Ly Sinh được hấp thu, dung hợp.



Giờ đây Ly Sinh chuyển thế, nằm trong cơ thể Kỷ Thiều, không lâu lúc nãy, đã nhận thức y.



Thấy rõ là vật gì, gương mặt Thôi Giác co lại, gần như vặn vẹo.



“Cậu dám kết hợp với hắn!”



Thôi Ngọc lộ ra nụ cười, không kiêng nể gì nói, “Sao tôi không dám?”



Thôi Giác tức giận ngập trời, cuối cùng cười rộ lên, “Tốt, tốt.”



Thôi Giác liên tục nói hai tiếng tốt.



Sắc mặt của y âm trầm tới cực điểm.



Một khắc này, Thôi Giác trở nên cực đáng sợ, “Tôi chờ xem.”



Y chờ cái gì, Thôi Ngọc biết rất rõ ràng.



Một khi hồn phách của Kỷ Thiều tập họp đầy đủ, nhớ lại chuyện cũ, tình cảnh sẽ quay về như trước, không cần Thôi Giác làm cái gì hết, tự Thôi Ngọc sẽ thất bại thảm hại, trở thành một trò hề.



Trở về giao nộp nghiệt kính, Thôi Ngọc biết rõ trên người y lẫn lộn nhiều khí tức của Kỷ Thiều, giấu cũng không được, đây là số mệnh của y, nhưng y lại không tin vào số mệnh.



*Ngũ Ngũ: có ai nhận thấy hint của Hắc Bạch Vô Thường không?