Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 37 :

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


Edit: Ngũ Ngũ



Reloader: tiểu Bạch



Kỷ Thiều bị trướng bụng tỉnh lại, hắn trở mình, ôm người đang đưa lưng về phía mình vào trong ngực, ngực dán lưng, giơ chân gác lên người đối phương.



Mơ màng hôn mấy cái, Kỷ Thiều ghé vào tai đối phương, “Đi tiểu không?”



Thôi Ngọc mí mắt không mở, “Không đi.”



Môi Kỷ Thiều sượt qua phần gáy của Thôi Ngọc, ngáp một cái, “Hừng sáng cậu nhất định sẽ mắc tiểu ấy, chi bằng bây giờ đi tiểu với tôi, hai người cùng đi tiểu, không đến mức nhàm chán.”



“Còn tiết kiệm nước.”



Thôi Ngọc, “…” Nửa câu sau mới là trọng điểm.



Y từ địa phủ trở về mới một lát.



Nếu như không phải cấp trên tham dự vào, y và Thôi Giác sẽ không làm to chuyện đến như vậy.



Y hao tổn tâm cơ, không thể rút lui.



“Có đi hay không?” Kỷ Thiều thò tay vào trong quần của Thôi Ngọc, năm ngón tay bắt lấy một vật, “Tôi sắp nhịn không nổi nữa rồi.”



Thôi Ngọc bị hắn sờ, có chút buồn tiểu.



Hai người ở trong chăn lề mề vài phút, còn chưa có xuống giường.



Kỷ Thiều dùng chân quờ quạng xung quanh, “Tìm được vớ chưa?”



Thôi Ngọc phụ trách bên này, “Chưa có.”



“Cmn, cậu đừng vén chăn lên!” Kỷ Thiều phát điên, “Hơi lạnh chui vô hết rồi.”



Thôi Ngọc bất đắc dĩ thả chăn xuống, thuận tay dém dém.



Nhìn Kỷ Thiều bị lạnh co lại trong chăn, còn kiên quyết chưa chịu từ bỏ, muốn lấy chân tìm vớ rồi mang thẳng vào luôn, bằng không thì sẽ không xuống, Thôi Ngọc nói, “Tôi đi lấy cho cậu một cái chai.”



“Để tiểu vào trong đó.”



Kỷ thiều, “…”



Hắn rốt cuộc phải đặt hai chân xuống giường, bởi vì bàng quang đang báo nguy.



Chưa tới năm giờ, ngoài trời tối đen như mực.



Kỷ Thiều và Thôi Ngọc đứng trước bồn cầu, nhanh chóng đi vệ sinh.



‘Ào ào’ tiếng nước vang lên trong phòng vệ sinh yên tĩnh.



“Cậu không thô bằng tôi.”



“Ừm.”



“Cũng không có dài như tôi.”
Thôi Ngọc bị cọ vài cái, giả không nổi nữa.



Kỷ thiều cười, “Tỉnh rồi?”



Thôi Ngọc ừm, “Đừng cọ nữa, ba của cậu đang ở trước cửa phòng á.”



Kỷ Thiều lập tức nghe lời, hắn kéo chăn xuống, nghiêng tai lắng nghe, cửa phòng không có động tĩnh.



“Cậu chơi tôi?”



Thôi Ngọc lại bị bắt đầu trêu chọc, ngưa ngứa, tai của y đỏ lên, “Không có chơi cậu, ba của cậu thật sự đang đứng ở đó.”



“Mặc kệ ông.” Kỷ thiều lột quần.



Thôi Ngọc bị Kỷ Thiều cường hành lột đồ.



Hai người ở trong chăn khí thế hừng hực.



Cửa phòng đột nhiên bị vặn mở, Kỷ Cao Thụy rất nhanh đã bước vào, “Tiểu Thiều, mau sửa soạn, đi chợ mua đồ với ba một chuyến.”



Đang chuẩn bị làm lớn một trận Kỷ Thiều, “…”



Đang chờ nghênh chiến Thôi Ngọc, “…”



Y mím môi, may mà chưa lộ.



Chỉ cần ở cùng một chỗ với Kỷ Thiều, y sẽ rất dễ dàng mất đi khống chế.



Thôi Ngọc ở trong chăn gãi gãi tay của Kỷ Thiều, ý là cậu trước tiên mặc quần áo vào.



Kỷ Thiều tay bị gãi, hắn lập tức hiểu ý, cũng gãi gãi lại Thôi Ngọc, yên tâm, tôi sẽ không đứng lên.



Hai người gãi qua gãi lại, nhưng bốn mắt lại rơi trên người của Kỷ Cao Thụy.



“Ba, ba vào sao không gõ cửa?” Kỷ Thiều gân trán nổi lên, hắn hiện tại bị kẹt ở nửa đường, tiến không được lùi không xong, động một chút cũng không thể.



Kỷ Cao Thụy nghĩ thầm, mình tiến vào phòng của con mình, còn cần gõ cửa? Ông nghĩ lại, thế hệ bây giờ yêu cầu so với thời của ông còn nhiều hơn.



“Lần sau gõ.”



“Tiểu Thôi, cháu phát sốt hả?” Kỷ Cao Thụy cảm thấy kỳ quái, đứa nhỏ này sao mặt lại đỏ như vậy, trên trán còn đổ mồ hôi.



Thôi Ngọc lắc đầu, “Không có ạ.”



Y nhích người một chút.



Kỷ Thiều rên một tiếng, là thoải mái.



“Trong nhà có nhiệt kế, chút nữa để chú kêu dì đưa cho cháu, vẫn nên kiểm tra một chút thì tốt hơn.”



Thấy Kỷ Cao Thụy chú ý tới, Kỷ Thiều nhanh chóng vươn tay, kéo chăn trùm kín lên đầu của Thôi Ngọc, bộ dạng giống như đang giấu bảo bối.



*Ngũ Ngũ: bắt gian tại giường.