Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
Chương 39 :
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Mặt trời lên cao, chiếu lên những giọt băng óng ánh còn đọng dưới mái hiên, khúc xạ thành đủ màu sắc, tỏa sáng ra xung quanh, lại không thể chiếu đến gian phòng phía tây bên kia.
Bà lão trên giường kéo tay của thiếu niên, gò má khô quắt khẽ nhúc nhích, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh ‘ô’, ‘ô’.
“Tiểu Ngọc…”
Bà lão thở hổn hển, gương mặt hiện lên thần sắc chờ mong, “Bà nội còn muốn nghe… Nghe câu chuyện ngày hôm qua con kể…”
Thôi Ngọc rũ mắt, khuôn mặt chìm trong bóng tối, mơ hồ không rõ.
Ngày hôm qua không phải là y, mà là Thôi Giác.
“Bà nội, con quên rồi.”
Lồng ngực của bà lão đột nhiên phập phồng kịch liệt, lại chậm rãi hạ xuống, bà thất vọng thở dài, “Quên rồi sao…”
Giữa mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ hạ thấp, chỉ trong chốc lát như vậy, bánh quy đặt trên tủ đầu giường đã nguội.
Hơi thở của bà lão suy yếu từng chút một, gãy một cái trên mu bàn tay của Thôi Ngọc rồi chầm chậm buông ra.
Thôi Ngọc bưng chén lên, “Bà nội, để con đút bánh quy cho bà ăn.”
Bà lão không có lên tiếng, tầm mắt của bà dừng ở một góc phòng, hai mắt vẩn đục đột nhiên sáng lên một cái.
Thôi Ngọc làm như không thấy, nhấc chân đi ra ngoài.
Tiểu dạ xoa đứng ở nơi đó run tay vuốt vuốt mặt, trong miệng lầm bầm, “Thiếu chút nữa dọa chết ta!”
Không đúng, không phải ta đã sớm chết rồi sao?
Tiểu dạ xoa lại vuốt mặt, tiếp tục đợi tới đúng giờ, mang bà lão về địa phủ.
Khi đó gã chỉ là một tiểu hầu xoa, vụng trộm ngưỡng mộ vị đại nhân kia, sau này có lần nghe được chuyện đồng bọn kể, nên đã biết không ít chuyện, đều là chuyện tuyệt đối không thể nghị luận được.
Tiểu dạ xoa nhàm chán dựa vào vách tường rung đùi, tất cả mọi người đều muốn vỗ mông ngựa (*ý chỉ nịnh hót) vị đại nhân kia, dù sao khó đảm bảo chính mình sẽ không mắc sai lầm nào đó, bị nhốt chịu phạt, nơi đó ngay cả quỷ vừa nghe cũng đã sợ chạy mất mật.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, chứ không ai dám đi làm.
Tiểu dạ xoa có chút sợ hãi, tối hôm qua vị đại nhân này và một vị đại nhân khác ồn ào không nhỏ, nghe nói là bởi vì một người, cụ thể là người nào, ai cũng không rõ ràng lắm.
Khẳng định có biết cũng không dám nói ra.
Tất cả mọi người đều sợ mình bị liên lụy, nên nguyên một đám đều cẩn thận làm việc.
Gã phải cố gắng thật nhiều, để tranh thủ thăng quan phát tài, sẽ không cần phải chạy ngược chạy xuôi, tăng ca thức đêm, nơm nớp lo sợ mất chức.
Kỷ Thiều kêu một tiếng, Thạch Sùng Nguyên chẳng những không dừng, ngược lại đi càng nhanh, giống như là có ai đang đuổi theo hắn vậy.
Kỷ Thiều mấp máy môi, “…”
Phía trước Kỷ Cao Thụy không thấy con trai đi tới, đang định quay đầu lại gọi, lại nghe thấy bên trái có một giọng nói, “Chú à, coi bói không?”
Kỷ Cao Thụy nhìn sang, ven đường có một thiếu niên đang ngồi, những trang bị mà thầy tướng số cần đều có đủ.
“Xin lỗi, chú không coi.”
Thiếu niên phun vỏ hạt dưa, lộ ra nụ cười sáng lạn, “Chú à, chú đứng lộn chỗ rồi.”
Kỷ Cao Thụy nghe được, cảm thấy không hiểu lắm, nhưng ông là một người đã hơn 40 tuổi, không có khả năng sẽ đi so đo với một đứa nhỏ, bởi vậy nên dịch chuyển bước chân, đứng sang bên cạnh.
Thiếu niên cười tủm tỉm nói, “Ý của cháu không phải như vậy.”
Kỷ Cao Thụy càng cảm thấy khó hiểu.
Thiếu niên vẫn đang cười như cũ, tròng mắt màu hổ phách lóe lên ánh sáng rực rỡ, cắn hạt dưa không ngừng, “Chú à, chú có một đứa con trai, đại học năm nhất, chuyên ngành nghệ thuật, vẽ tranh.”
Kỷ Cao Thụy dừng lại, cảm thấy không thể tin nổi.
Thiếu niên hỏi thăm lần nữa, “Chú à, coi bói không?”
Kỷ Cao Thụy như có điều suy nghĩ, “Giá cả như thế nào?”
Thiếu niên vỗ vỗ trên mặt đất, “Tùy thành ý.”
Lúc Kỷ Thiều đi đến, Kỷ Cao Thụy đang ngẩn người.
“Ba, ba ngồi ở đây làm gì?”
Kỷ Cao Thụy bừng tỉnh, trước mặt không có ai, ông ồ một tiếng, “Vừa rồi có một tiểu thầy bói…” Đi đâu mất rồi?
“Thầy bói?” Kỷ Thiều khóe miệng co rút, “Ba, ba tin mấy chuyện đó sao?”
Kỷ Cao Thụy nói, “Rất mơ hồ.”
Ông trước đây là không tin, vừa rồi gặp đứa nhỏ kia một hơi nói ra hoàn cảnh của ông, một chữ cũng không sai.
Nếu như không phải là tính ra, thì chuyện này không đến mức đặc biệt tìm người đi điều tra một người bình thường như ông đi?
Nếu như mà tính ra được thật, thì cũng quá thần kỳ rồi.
Thiếu niên trong lòng cười lạnh, Thôi Ngọc, lần trước ngươi lột da rút xương của ta, lần này cũng đừng trách ta.
Trong nháy mắt đó, trái tim của Kỷ Thiều giống như bị xé rách, hắn vô thức bụm ngực, đau đến hít thở không thông.