Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
Chương 40 :
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Người đến người đi, ồn ào huyên náo.
Kỷ Thiều đầu đầy mồ hôi, mặt trắng như tờ giấy, ngay cả bờ môi cũng không còn huyết sắc, hắn ngã ngồi xuống, không đứng lên nổi.
Kỷ Cao Thụy bị dọa, “Tiểu Thiều, con làm sao vậy?”
Có người qua đường dừng lại, tò mò, người càng ngày càng nhiều, tạo thành một vòng tròn.
Mọi người mồm năm miệng mười mà thảo luận.
“Hay là bị tuột huyết áp? Con gái nhà tôi thỉnh thoảng cũng bị như vậy.”
“Có khả năng là thế, lúc nãy tôi nhìn thấy, đứa nhỏ này đột nhiên ngồi bệch xuống, trước đó còn bình thường.”
“Không thấy nó che ngực đấy sao? Tuột huyết áp mà sẽ che ở chỗ ấy ư? Khẳng định không phải!”
“Hay là bị bệnh tim?”
Mọi người xì xào bàn tán, quen thói xem náo nhiệt.
Kỷ Thiều không nghe lọt được một chữ, hắn hiện tại chỉ cảm thấy đau đớn, cái loại đau đớn này từ trước đến nay hắn chưa từng trải nghiệm qua lần nào.
Nhưng kỳ lạ chính là, hắn lại có loại ảo giác quen thuộc.
Dường như ở một thời điểm nào đó, hắn đã trải qua rồi.
Hơn nữa còn không chỉ một lần.
Mồ hôi đọng lại trên mi mắt của Kỷ Thiều, hắn chớp mắt một cái, làm thấm ướt một mảng dưới đất.
Ẩn nấp cách đó không xa, thiếu niên đút tay vào túi, y lấy ra một nắm hạt dưa, bắt đầu tách từng hạt.
“Sao cậu lại làm hại hắn?”
Phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh, thiếu niên không có quay đầu lại, cười tủm tỉm mà nói, “Tiểu soái ca, không phải anh đã chạy trốn rồi sao? Như thế nào, hiện tại lại không sợ tôi ăn hồn phách của anh?”
Thạch Sùng Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, lặp lại câu hỏi, “Sao cậu lại làm hại hắn?”
Thiếu niên cười lạnh, “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Thạch Sùng Nguyên mím môi, ánh mắt rơi trên người sắc mặt đang vô cùng tái nhợt ở đằng kia.
Hắn rất thống khổ, Thạch Sùng Nguyên có thể cảm nhận được.
Thạch Sùng Nguyên bước lên phía trước đứng đối diện với thiếu niên, “Buông tha cho hắn.”
Thiếu niên cười ra tiếng, y ngừng lại một chút rồi thu hồi lại dáng vẻ tươi cười, âm thanh hung ác nhả ra ba chữ, “Tôi sẽ không.”
Thôi Ngọc mím môi, “Ba mẹ tôi và mấy chú bác đang bàn bạc.”
Kỷ Thiều không còn gì để hỏi nữa, đề tài này sẽ chỉ làm cho y càng thêm áp lực.
Y hiện tại chỉ muốn nghe những chuyện vui vẻ.
“Trần Hạo có gọi điện cho cậu không?”
Thôi Ngọc ngẩn người, “Gọi điện thì không có, nhưng có gửi tin nhắn, kiểu hàng loạt.”
Khóe miệng Kỷ Thiều co rút, xem ra hắn và Thôi Ngọc đều nhận được cùng một tin nhắn.
Thôi Ngọc nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được, “Kỷ Thiều, cậu đứng cách xa tôi như vậy làm gì?”
Kỷ Thiều đi qua, hôn lên môi của Thôi Ngọc, “Trở về thôi.”
Thôi Ngọc không nhúc nhích, tay của y với vào trong áo len của Kỷ Thiều, đặt trên ngực của hắn, cách quần áo, nhẹ nhàng vuốt ve.
Kỷ Thiều lòng còn sợ hãi, thân thể theo phản xạ chợt kéo căng.
Dần dần, hắn cảm giác thật thoải mái.
“Sờ nữa sẽ cứng đấy.” Kỷ Thiều nắm lấy cái tay kia, cúi đầu hôn một cái, “Bảo cậu mặc nhiều quần áo vào, nhưng cậu vẫn không nghe lời, cái tay này của cậu lạnh đến nỗi tôi không muốn hôn nữa.”
Thôi Ngọc hé môi, “Trở về sẽ mặc thêm quần áo.”
Kỷ Thiều nhìn xung quanh, thấy không có người, liền hôn Thôi Ngọc.
Hai người dừng ở bên hồ một hồi lâu.
“Trở về thôi.” Kỷ Thiều nhìn điện thoại, hắn sờ lên mặt của Thôi Ngọc, “Sắp mười hai giờ rồi.”
Ánh mắt của Thôi Ngọc lướt qua phía sau Kỷ Thiều, đôi mắt hơi híp lại, lệ khí chợt lóe lên, thời điểm nhìn Kỷ Thiều đã khôi phục lại vẻ ôn hòa, “Được.”
Kỷ Thiều đưa tay gãi gãi cổ, hôm nay hắn đã gãi nhiều lần, hắn gọi Thôi Ngọc, “Cậu giúp tôi nhìn xem, có phải nổi cái gì đó rồi hay không?”
Cảm thấy đặc biệt ngứa.
Thôi Ngọc quét mắt nhìn qua cổ của Kỷ Thiều, chỗ đó bị đỏ lên, đều là dấu móng tay của hắn, “Đừng gãi nữa, gãi nữa sẽ rách da đấy.”
“Vậy tháo sợi dây này xuống đi, trở về tôi tìm lọ thuốc trị viêm da bôi mới được, cổ hết ngứa lại đeo lên.” Kỷ Thiều nói xong liền đưa tay lên.
Thôi Ngọc ngăn lại, “Không được tháo.”
Kỷ Thiều đã đặt tay lên sợi dây, nhưng vẫn chưa có tháo xuống.
Thần sắc Thôi Ngọc biến đổi, y quay đầu, đem máu trong miệng nuốt xuống.
Thấy sợi dây không chút sứt mẻ, còn quấn ở trên cổ hắn, Kỷ Thiều im lặng, “…Sợi dây này làm từ chất liệu đặc biệt gì hay sao?”
Thôi Ngọc không đáp.