Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 322 : Phát hiện không ngờ

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


"Ha ha. . . . . . Cũng có chuyện làm em phải sợ sao? Anh thật không tin!" Lạc Ngạo Thực chế nhạo nói, thuận tay vuốt ve mái tóc của cô.



Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, tròng mắt đen láy sâu lắng mang theo giọng nói run rẩy: "Sợ chứ, em còn có anh và con, còn chưa hoàn tất việc chăm sóc gia đình, sao có thể bỏ mọi người mà đi? Em sợ mình phải chịu oan, sợ pháp luật không bảo đảm được công lý và lẽ phải, ngoài ra còn rất sợ chết, sợ mình phải vào tù ——"



Nói xong, những giọt lệ trên khóe mắt cô lặng lẽ chảy xuống, sống mũi cay cay đến ửng đỏ. "Nếu như không có anh và con, em sẽ không hoảng sợ như vậy. Nếu như chỉ có một mình em, ở nơi nào thì cũng như nhau"



Anh nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt cô, tươi cười nói: "Nói bậy, em cứ như vậy không tin anh hay sao? Đừng nói chuyện này không liên can đến em, cứ coi như là em làm, anh cũng có năng lực khiến em bình an vô sự!" Giọng anh vô cùng thoải mái!



Như một con thú nhỏ gặp nạn, đôi mắt cô bừng sáng lên tia hi vọng. "Thật sao? Anh có chứng cớ, đúng không?" Cô nắm chặt cánh tay anh khẽ hỏi!



Lạc Ngạo Thực bỗng nhiên nháy mắt, trốn tránh ánh mắt đang mong đợi kia. ". . . . . . Không, chỉ là anh tin chúng ta sẽ tìm được bằng chứng!"



Niềm hy vọng bị dập tắt khiến ánh mắt của cô trở nên nhòe đi, cô cúi thấp đầu, khẽ cụp mi nhìn xuống mặt đất. "Bây giờ chúng ta mới nghĩ tới chứng cớ, càng tạo thời gian cho hung thủ tận tâm phá hủy!"



"Dù không có chứng cớ, em cũng sẽ không sao, chưa từng nghe qua có tiền có thể xui ma khiến quỷ hay sao?" Lạc Ngạo Thực chợt nhíu mày.



". . . . . ." Ánh mắt người nào đó càng biểu lộ thêm nhiều uất ức, cuối cùng than thở khóc ròng: "Luật pháp sẽ không chứng thực cho anh!"



"Ha ha. . . . . ." Lạc Ngạo Thực chuyển sang cười khổ, hỏng bét, anh càng khuyên càng loạn! Chiêu an ủi này không có hiệu quả, bây giờ anh chỉ có thể sử dụng một loại phương thức khác để cho cảm xúc của cô ổn dần. "Rốt cuộc là những việc anh nói nãy giờ vẫn chưa khiến em hết mệt mỏi? Nếu như em cảm thấy mình chưa đủ mệt, vậy thì chúng ta làm vài động tác? Vận động? Em thấy thế nào? Lâu rồi anh không có vận động, anh đang kìm nén đến phát điên!"



Lạc Ngạo Thực đặt bàn tay to của mình lên người Vũ Nghê, bắt đầu mò mẫm xung quanh, cánh môi mỏng tà ác cũng dính sát vào chiếc cổ trắng nõn của cô, sau đó nhiệt liệt hôn ——



Gò má trắng bệch của Vũ Nghê chợt ửng đỏ, ngượng ngùng nhút nhát lắc đầu, hai tay cô đẩy đẩy bả vai anh. "Đừng —— em, em mệt rồi, bây giờ, thật sự không được!"


******************************



"Tổng giám đốc, chúng ta có nên giao ra người phục vụ và băng ghi hình hay không?" Ở đầu dây điện thoại bên kia trợ lý Lưu dò hỏi.



Trải qua nửa ngày tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được người phục vụ ở khách sạn Vũ Nghê bị bắt cóc, bây giờ bằng chứng đang ở trong tay bọn nọ.



"Không cần, băng ghi hình và nhân chứng chúng ta khoan hãy giao ra!" Lạc Ngạo Thực gõ gõ mặt bàn, cầm điện thoại lắc đầu một cái! "Cứ để cho tất cả mọi người nghĩ rằng cô ấy là hung thủ cũng tốt!"



Cạch ——



Cửa thư phòng chợt mở ra, Vũ Nghê phá cửa đi vào, không hiểu nhìn Lạc Ngạo Thực. "Tại sao? Trong tay anh đang nắm giữ chứng cớ, tại sao không chịu chứng minh trong sạch cho em?" Vũ Nghê cơ hồ là gào thét. "Tại sao lại muốn biến em thành kẻ phạm tội? Lạc Ngạo Thực, tại sao anh phải làm thế?"



Anh thu hồi điện thoại, tiến đến gần cô, dịu dàng hỏi. "Không phải là em đang tắm hay sao? Mau trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, đã mấy ngày rồi em không nghỉ, ngoan, nghe lời anh, chờ quản gia chuẩn bị cơm xong, anh sẽ gọi em dậy!"



"Không, không cần!" Cô dùng sức đẩy anh ra, không hiểu tức giận quan sát anh. "Tại sao? Tại sao không cứu em, đây rốt cuộc là tại sao?"



"Vũ Nghê, em phải tin anh, một lần thôi, có được hay không? Anh nhất định không hại em!" Lạc Ngạo Thực giơ tay lên thề thốt, cố gắng ổn định tâm trạng cho Vũ Nghê.



Ông trời thật trêu ngươi, thế nào lại bị cô ấy nghe rồi?



"Anh có chứng cớ nhưng cũng không muốn cứu em, làm thế nào để em tin tưởng anh? Lạc Ngạo Thực, rốt cuộc làm thế nào để em có thể tin tưởng anh?" Không khống chế được cảm xúc cô đành lui về phía sau mấy bước, tròng mắt lặng yên mang theo nỗi đau vô tận!



Anh ta, chính anh ta cũng không cứu mình, mình còn có thể tin ai?