Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 452 : Thượng lương bất chính…
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
“Xin chào, tôi là mẹ của Lạc Dật. Xin hỏi chị là…?” giọng nói trong trẻo của Vũ Nghê phát ra từ sau cánh cửa.
“Tôi là mẹ của Phỉ Phỉ. Vậy hóa ra chị là mẹ của Lạc Dật sao…” phía ngoài cửa truyền đến tiếng nói pha lẫn sự tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó.
Đứng một bên đỡ vợ, Lạc Ngạo Kiệt tựa hồ không vui, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, đem Vũ Nghê ôm vào trong lòng. Anh học theo vợ nói chuyện tử tế với đối phương. “Chúng tôi là ba mẹ của Lạc Dật. Xin hỏi chị tìm chúng tôi có chuyện gì sao? Nếu thật sự có chuyện gì thì chị có thể đi tìm thầy cô chủ nhiệm trong trường mà giãi bày, sau đó thầy cô sẽ tìm chúng tôi thông báo lại sự thể. Đằng này chị một mình đi tới nhà chúng tôi có vẻ không phù hợp với quy củ cho lắm thì phải, tôi nói vậy có đúng không? Bởi vì chúng tôi không biết chuyện chị sắp nói ra có đúng sự thật hay không mà không may chuyện này có thể dọa đến con của chúng tôi nữa, dù sao đi nữa thì thằng bé vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi.”
Mẹ Phỉ Phỉ ngay khi nhìn đến Lạc Ngạo Kiệt cảm thấy chột dạ, liếc mắt nhìn vợ chồng đối phương một cái rồi mới sực nhớ ý định tới nơi này. “Chờ đấy, câu kế tiếp của tôi chắc chắn sẽ khiến vợ chồng các người từ bỏ ý định đi tìm thầy cô chủ nhiệm thông báo ngay.”
“Có chuyện gì xin chị cứ nói thẳng!” Vũ Nghê có cảm giác người phụ nữ này đang dùng ánh mắt đưa tình để quyến rũ chồng mình thì phải? Trong lòng ngực có cảm giác tức giận, nhưng vì nghĩ đến cục cưng trong bụng cho nên cô cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình.
“Con trai của các người tán tỉnh con gái của chúng tôi. Làm cho nó mỗi ngày không thể an tâm tập trung học tập được. Hiện giờ toán trừ trong phạm vi 100 con bé cũng không làm được. Hôm nay tôi bị thầy cô chủ nhiệm gọi đến trường đấy. Các người có biết khi đó tôi mất mặt như thế nào không? Con trai nhà các người thật sự là đồi hại người. Cứ như nó trưởng thành sớm hơn vài tuổi nha, chưa chi có biết bao nhiêu bạn gái….” Nói tới chỗ này, không biết mẹ Phỉ Phỉ có ý gì hay không mà nhìn Lạc Ngạo Kiệt liếc mắt một cái. “có một câu nói thế này Thượng Lương bất chính thì Hạ Lương nghiêng phải không nhỉ?”
Ông xã nhà mình lần nữa lại bị người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình. Thật sự khiến cho Vũ Nghê tức chết. Cô bỗng nhiên đẩy Lạc Ngạo Kiệt ra rồi chỉ vào bên trong và nói. “Hiện giờ em khát! Anh mau vào trong lấy cho em một ly nước trái cây.”
Hả….?
Lạc Ngạo Kiệt bị vợ dọa làm kinh hãi.
“Anh nhanh đi vào cho em. Không cho phép ra đây nữa….” Vũ Nghê khẩu khí tức giận ra lệnh cho chồng. Giận tới mức tròng mắt hằn lên một màu đen sâu hun hút khiến cho không ai dám phản bác lại.
Mù mờ không rõ tình hình trước mắt, Lạc Ngạo Kiệt liếc mắt nhìn dì Vương một cái, ý bảo dì ấy nên tự bảo trọng. Sờ sờ cái mũi và đi vào bên trong phòng. Trong lòng anh hiện giờ đang nổi lên nhiều ủy khuất. Rõ ràng là con trai làm sai. Thì ba mẹ nên tìm con trai tính sổ chứ. Vì sao Vũ Nghê lại đổ mọi tức giận lên đầu mình thế này?
Lạc Ngạo Kiệt chớp chớp mắt. Cũng dùng ánh mắt đáp lại vợ: “ Cũng không hẳn là vậy nha. Em cũng có một phần công lao trong đó nha. Nếu nghiêm túc mà nói thì so với anh em còn thành thục hơn nha. Mới mười hai tuổi mà đã thích đàn ông rồi.”
Vũ Nghê cau cau cái mũi. Quăng cho chồng một ánh mắt cảnh cáo.
Lạc Dật la lên oan uổng. “Mẹ. Không phải vì chuyện này mà mẹ nói con yêu sớm đó chứ?”
“Mẹ. Báo cáo…” Hoan Hoan giơ lên cánh tay nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngẩng lên. Giọng điệu thành khẩn nói: “Mẹ, con có thể cam đoan với mẹ là thật sự anh Lạc Dật có kết giao với rất nhiều bạn học. Anh ấy không chỉ kết bạn thân thiết với Hình Phỉ Phỉ mà còn nhiều người nữa, bọn họ thường xuyên rủ nhau đi chơi chung nhóm đấy. Trong số đó còn có Lưu Phỉ Phỉ nè, Hách Phỉ Phỉ nè, Vương Phỉ Phỉ….” Hoan Hoan nói toạc ra một vài cái tên, nếu nghe cẩn thận thì có thể nhận ra đều là tên của con gái nha.
Nhưng do Hoan Hoan nói quá nhanh lại quá nhiều tên mà Vũ Nghê lại đang ở thời kỳ thai nghén cho nên não bộ không thể nhanh nhạy như trước được. Vì vậy căn bản không thể phản ứng kịp. “Hoan Hoan. Những gì con nói là thật sao?”
“Mẹ. Con thề những lời con nói ra đều là sự thật cả….”hiện giờ quả thật cô bé không có nói dối sao? Do đó cô bé hơi lo lắng nha.
“Nhưng mà ba mẹ người ta cũng sẽ không tùy tiện nói Lạc Dật….”
“Mẹ. Vậy là mẹ không biết rồi. Chỉ có các bạn gái ấy thích Lạc Dật thôi. Các bạn không biết tự mình học cho thật tốt, tối ngày chỉ nghĩ đến Lạc Dật, chuyện này anh ấy có thể quản được sao? Hơn nữa, cũng có bạn học giỏi có bạn học không giỏi. Hình Phỉ Phỉ là một học sinh siêu cấp ngu dốt, chính bản thân học không giỏi hay là do ba mẹ bạn ấy không có di truyền cho bạn ấy trí thông minh thì sao có thể trách Lạc Dật được chứ?” Hoan Hoan mở to hai mắt. Tuyệt đối không hề chột dạ nói dối.
Mà hiện giờ đối với Vũ Nghê thì chỉ tin tưởng một mình đứa con gái nhu thuận, ngoan ngoãn này thôi, còn với những người khác cô đều không tin tưởng. “Được rồi. Nếu đúng như vậy thì lần này mẹ tạm tha cho Lạc Dật. Nhưng mà sau này con phải nghiêm túc một chút, chăm chỉ một chút, phải xem nhiều sách….”
“Vâng thưa Mẹ…” Lạc Dật ngoan ngoãn trả lời. Sau đó quăng cho Hoan Hoan một ánh mắt “Cám ơn” cùng lời hứa hẹn nhất định cậu sẽ giúp đỡ cô.