Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 474 : Mẹ con tương phùng
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
“A...anh chị đến rồi.” Tư Vũ xấu hổ thè lưỡi giải thích, xem ra hiện giờ tính tình của chị dâu cũng không được tốt lắm.
Nhưng Tư Vũ không chú ý đến việc cô vừa thốt lên thì ông bà Bùi gia nháy mắt trở nên khẩn trương, nhất là mẹ Hai nhà họ Bùi, thể hiện trở nên kỳ lạ, đôi má trắng bệch đến lạ thường.
Không khí tựa như ngưng động lại, cửa phòng bệnh mở ra, một phụ nữ mang thai trong tâm trạng đang tức giận đi vào, phía sau là ông chồng kiêm bão mẫu Lạc Ngạo Kiệt.
“Tư Vũ, em xem anh Hai của em hiện giờ như là người khác đó....” vì đang mang thai nên Vũ Nghê gắng gượng kiềm chế thanh âm oán giận của mình, đôi mắt lưới qua mọi người trong phòng bệnh thì bỗng im bặt. Cô như bị đóng đinh tại chỗ với đôi mắt mỏ to nhìn Tư Vũ đang đứng bên cạnh ông bà Bùi gia.
Mẹ Hai nhà họ Bùi đang nhìn đến Vũ Nghê, cánh môi bà hơi run rẩy, hai mắt cũng lập tức phiếm hồng, nước mắt trong vành lập tức ứa ra.
Cảm giác như Vũ Nghê cũng đang ở tâm trạng như mẹ Hai nhà họ Bùi cho nên Lạc Ngạo Kiệt mẫn cảm nhìn về người đàn ông trong phòng. “Chú Bùi, vị này là dì Hai đúng không?” anh biết chú Bùi bên ngoài có tình nhân nhưng anh cũng không có một lần gặp qua.
Anh tự nhiên liếc mắt nhìn dì Hai này một chút thì bỗng ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Dì Hai này về diện mạo và thân thể thật sự rất giống một người, mà người này chính là.....
Lạc Ngạo Kiệt kinh ngạc nhìn về vợ mình một cái.
Chẳng lẽ mẹ của Vũ Nghê đồng thời cũng chính là mẹ vợ của anh chính là....
“...Mẹ...” phản ứng sau một thời gian kinh ngạc, Vũ Nghê bỗng nhiên hô to một tiếng, âm thanh có chút kinh ngạc thâm sâu, thêm một chút nỗi nhớ đậm sâu, nước mắt kích động cũng lập tức trào ra.
Vũ Nghê lui về phía sau một bước, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mẹ mình, hẳn là cha của Bùi Tạp Tư, cô đã từng thấy hình của ông được đăng trên Tạp Chí Thương Nghiệp. Ông cùng mẹ mình sống chung với nhau, đứng bên nhau thân mật như thế, không lẽ mấy năm qua mẹ ở cùng với ông sao?
“Vũ Nghê, vị này chính là....” lúc này bà Hoàng Mai Diễm cũng không biết nên bắt đầu giới thiệu hai người với nhau như thế nào, xấu hổ không nói lên được câu nói tiếp theo.
“Chúng ta nên gọi là chú Bùi.” Tư Vũ thông cảm được cho bà Hoàng Mai nên lên tiếng giúp đỡ bà. Nhìn qua phu thê nhà họ Bùi cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cô có thể lý giải được.
Phòng bệnh không phải là nơi nói chuyện trong gia đình, do đó Lạc Ngạo Kiệt mang vợ mình cùng với vợ chồng Bùi gia chân thành đi tới nhà hàng, thuê một gian phòng ăn riêng và ngồi xuống hàn huyên.
Bà Hoàng Mai Diễm chưa kịp thốt nên lời thì Bùi lão đã đi trước một bước. “Vũ Nghê, con thật sự là một đứa bé ngoan, nhiều năm qua đúng là làm khổ con rồi. Nhưng con hãy tin tưởng chú, mẹ của con nhiều năm qua vẫn không quên con, mỗi ngày đều nhớ về con. Ngay khi bà ấy nghe nói con đã trở về, đã nghĩ đi tới gặp mặt con, lại nghe nói con mang thai thì bà ấy không dám đi. Bà ấy sợ khi con nhìn thấy bà ấy lại kích động thì sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng. Vũ nghê, mấy năm qua mẹ con không có trở về gặp mặt con đều là lỗi của chú, thật sự chú có lỗi lớn với con.”
“Chú Bùi, chú đừng nghĩ như vậy, con nghĩ chắc mẹ có ẩn tình khó nói.” Vũ Nghê lắc lắc đầu, săn sóc nói. “Tuy hiện giờ con không rõ lắm nguyên do, nhưng Bùi gia là nhà giàu có, mẹ và chú lại ở chung với nhau thì nhất định không thể xuất hiện công khai được rồi, hơn nữa mẹ lại mang thân phận là người thứ ba.”
“Vũ Nghê, mẹ thật sự không có gặp con. Con có thấy mẹ tồi tệ không, mẹ là người đàn bà xấu xa. Mẹ cầm trong tay thân phận người thứ ba, mẹ phá hoại một gia đình hạnh phúc của người khác.”
“Mẹ, sao mẹ với chú Bùi lại ở cùng với nhau, chuyện này....”
“Mẹ....” Bà Hoàng Mai Diễm vẫn lấp lửng không nói nên lời.
“Vũ Nghê, con nghe chú nói này, mẹ của con thật ra không phải là người thứ ba, trước đây khi còn trẻ chúng ta đã yêu nhau rồi. Chỉ vì hoàn cảnh và hình thức lúc ấy khiến cho chúng ta không thể bên nhau.... về sau, ba con đối xử với mẹ con cũng không tốt, cho nên chú không còn cách nào khác là cướp bà ấy về....”