Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 480 : Trăm năm khó gặp

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Như lời hứa của Lạc Ngạo Kiệt, anh không những chỉ muốn cho cô vợ yêu

của mình trở thành một sản phụ hạnh phúc nhất mà còn muốn cho cô một

danh phận hạnh phúc nhất, người được chăm sóc tốt nhất chính là sản phụ. Bởi vậy khi vợ yêu của mình muốn sanh con, ngay lập tức anh gọi điện

thoại cho mấy bằng hữu, không biết anh lấy đâu ra nhiều tinh lực như

thế.



Kỳ thật sở dĩ anh làm như thế không phải vì anh muốn khoe

khoang mà chỉ là anh qua khẩn trương, khẩn trương đến nỗi trong giai

đoạn này không biết nên làm những gì cả.



Để sinh một đứa trẻ thì

trước tiên phải chuẩn bị gì trước nhỉ? Có dì Vương và Mẹ tự mình sắp xếp hết rồi, vì thế khi Vũ Nghê vừa có một chút dấu hiệu muốn sinh con thì

mọi người đã chuẩn bị đồ tốt mang đến bệnh viện cả rồi. Bởi vì sinh mổ

cho nên sau khi Vũ Nghê làm bước cuối cùng là kiểm tra liền sau đó đã bị đẩy vào phòng giải phẫu.



“Mẹ, mẹ muốn sinh em trai sao?” Hoan

Hoan chạy vọt tới phía trước hành lang của phòng giải phẫu, lắc tay Bùi

Tạp Tư và Tư Vũ hỏi.



“Ừ, vừa mới bị đưa vào phòng giải phẫu.” Lạc Dật dùng lực gật đầu, thật sự là cậu cũng đang cực kỳ khẩn trương nha,

thời điểm cậu thấy mẹ bị đẩy vào phòng giải phẫu thì trong lòng của cậu

rất lo lắng và hoảng sợ.



Hai đứa con mải nói chuyện phiếm, Bùi Tạp Tư và Tư Vũ cùng đi đến trước mặt của Lạc Ngạo Kiệt.



Mà hai người họ càng tới gần thì càng thấy kinh ngạc, thật sự trăm năm mới thấy được cảnh tượng đặc sắc này nha.



Ngồi trên ghế, trán Lạc Ngạo Kiệt đã đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt tựa như viên đậu nành lớn nhỏ đủ mọi hình dạng, sắc mặt đỏ bừng đau khổ, biểu

hiện tựa như đang bị bón. Hai chân run rẩy khiến cho dây giày cũng từ từ run run.



Tư Vũ khẩn trương rút khăn tay lau mồ hôi cho anh Hai,

ngồi bên cạnh không ngừng trấn an anh. “Anh Hai, đừng khẩn trương như

vậy, sẽ không có chuyện bất trắc gì xảy ra đâu.”



“Anh...biết.”

lời nói của Lạc Ngạo Kiệt cực kỳ nghẹn ngào, tựa như một sự xúc động

đang tuôn trào trong lòng ngực khiến anh sắp chịu không nổi mà muốn

khóc, ánh mắt bối rối, lo lắng cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng giải phẫu. “Chị của em lại vì anh mà chịu khổ, tuy các kết quả kiểm tra

trước khi giải phẫu đều tốt nhưng vừa rồi bác sĩ đã nói với anh rằng đôi khi cũng có thể xảy ra những chuyện ngòai ý muốn trong quá trình sinh

con, điều này thật đáng sợ, thật khủng bố tinh thần anh mà. Anh bỗng
“Ùm, ba này, vợ Jerry sinh con, ba cùng mẹ Hai sao lại tới đây?” Bùi Tạp Tư đi tới sau lưng ba mình rướn cổ lên hỏi.



Bùi chấn sờ sờ trán, có chút xấu hổ nói nhỏ. “Ờ thì, mẹ Hai cũng chính là mẹ ruột của Vũ Nghê.”



“Hả….?” Bùi Tạp Tư kinh ngạc há to miệng, to đến nổi có thể bỏ vào lọt một quả

trứng gà. “….nói như vậy, quanh đi quẩn lại thì Vũ Nghê trở thành em gái của con sao?”



Bùi Chấn Lương sợ run lên, sau đó gật gật đầu thừa nhận. “Đúng vậy, tính ra thì Vũ Nghê chính là em gái của con.”



Bà Hoàng Mai Diễm nhìn cha con Bùi gia thì quay mặt đi, chảy nước mắt.



Tư Vũ đứng một bên không tiện xen vào, nhưng không nhìn đến vẻ mặt thống

khổ của mẹ Hai. Thống khổ? Mẹ Hai vì sao lại thống khổ? Thân phận làm kẻ thứ ba không phải do chính bà tự nguyện sao?



“Oa…Oa…Oa…” tiếng

khóc của trẻ sơ sinh bỗng truyền ra từ trong phòng mổ, âm thanh cực kỳ

to, chỉ cần nghe âm thanh này thì có thể đóan được đứa bé này sẽ là một

nhóc con cực kỳ lợi hại.



Tiếng khóc nỉ non vọt ra khỏi phòng phẫu thuật cũng khiến cho mọi người bên ngòai bỗng chốc im lặng, không khí

khẩn trương, lo lắng, hồi hộp ban đầu đã biến mất, tiếng khóc ấy đã

khiến tâm trạng của mỗi ngừơi đều đã nhạy vọt lên cổ họng cả rồi.



Không lâu sau đó, cánh cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, cô y tá mặc trên người

bộ quần áo màu xanh tiêu độc trên tay đang ôm một “bao” hồng nhạt đi ra, trong cái “bao” ấy tiếng khóc càng phát ra lớn hơn nữa “Oa…Oa…Oa…”



“Ai là người nhà của sản phụ Phó Vũ Nghê? Đây là con của Phó Vũ Nghê.” Cô y tá kêu tên.



Thân là chồng của sản phụ, cha của bé con mới sinh, nhưng Lạc Ngạo Kiệt đã

bị kích động quá mức, vì thế chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ. Trong đầu

lại hiện ra vô số hào quang chữ cái. “Mình lại làm ba rồi, mình lại lên

chức ba nữa rồi.”



Thấy Lạc Ngạo Kiệt hơn nữa ngày cũng không có

động tĩnh gì, chờ không kịp mọi người cùng nhau đẩy anh. Bùi Tạp Tư càng có hành động “thiết thực” hơn, nâng lên đôi giày da mắc tiền đang mang

dưới chân, sau đó không do dự đá vào mông của Lạc Ngạo Kiệt. “Jerry, cậu u mê cái gì đấy, sao không tới ôm lấy con mình đi? Nếu cậu không cần

đứa bé này thì mình ôm đi à…..”



Hết chương 480.