Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 515 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Cô nhanh nhẹn hành động, lôi kéo hai tay của anh, bắt anh ngồi dậy."Như vậy chúng ta ai thắng sẽ uống nước trái cây được không, còn người thua thì phải ăn một quả táo!"



"Cái gì? Người thua còn được ăn hoa quả cơ à?" Anh cười, mày rậm nhếch lên, nói móc cô: "Có phải em biết là mình sẽ thua hay không, cho nên em mới sắp đặt tốt như vậy hả?"



"Thế thì người thắng sẽ được ăn quả táo vậy, được không? Lại đây chúng ta lại cùng nhau chơi một trận!" Cô muốn lôi kéo anh, khiến anh phải cùng chơi với mình. Không khí bây giờ thật quá tuyệt vời, cũng giống hệt như những nam nữ bình thường khác đang yêu nhau vậy, loại cảm giác này đương nhiên cô phải quý trọng gấp đôi, phải bảo vệ chặt chẽ!



"Anh không thích ăn trái cây, anh thích uống nước trái cây! Cho nên người thắng không thể ăn trái cây được!" Anh chính là thuộc loại người siêu cấp lười, đến ngay cả nhai nuốt mấy thứ này nọ anh cũng cảm thấy rất mệt mỏi, rất mất thời gian. Uống nước trái cây vừa được nhiều lại vừa nhanh hơn, chỉ một hơi là có thể ăn được hai ba quả táo!



Dinh dưỡng vẫn có mà lại không lãng phí thời gian, hơn nữa, uống như vậy còn giữ gìn được hàm răng!



"Vậy thì bây giờ chúng ta ai thắng sẽ uống nước trái cây nhé!" Cô liền quay lại chuyện uống nước hoa quả như lúc ban đầu. Anh chẳng thiếu cái gì cả, thắng thì có thể khơi dậy được hứng thú của anh!



Anh không cho cô có cơ hội tiếp tục nói chuyện nữa, trực tiếp nói luôn đề nghị của mình: "Như vậy đi, từ giờ trở đi, người thua phải nghe theo lời của người thắng để làm một việc!"



Tuy rằng anh không nói muốn làm cái gì, nhưng mà nhìn sắc mặt đầy biểu cảm, ánh mắt tà ác lẫn nụ cười ngả ngớn nơi khóe miệng kia, không cần hỏi, cô cũng biết thực sự trong lòng anh đang có chủ ý ma quỷ gì! Mặt cô từ từ đỏ rực lên, tựa như trái anh đào chín mọng vậy, ngọt ngào đến động lòng người, làm cho người ta không nhịn được ý nghĩ chỉ muốn nuốt cô vào trong miệng!
"Nguyện đổ phục thâu (chấp nhận đánh cược, thừa nhận bị thua)!" Anh nhíu mày, nói ra bốn chữ cực có uy lực, đủ để có thể ngăn cản cô kháng cự lại mà đưa ra lí do thoái thác!



Sợ bản thân không chịu nghe theo, cô liền đứng dậy bước đến bên anh, chỉ có thể đỏ mặt, cúi đầu mở nút áo sơmi, để lộ ra chiếc áo ngực có đường viền hoa!



Anh đã có thể nhìn thấy đôi gò của cô nằm sát bên nhau, hình thành một chiếc khe nhỏ mê người! Anh hơi nheo hai mắt lại, dùng sức nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô. Đáng ghét, hiện tại anh thật sự rất muốn lập tức đưa đầu lưỡi vào cái khe rãnh nhỏ hẹp kia... Nơi này thật sự có thể làm cho người đàn ông sống mà mơ mơ màng màng đến nó!"Tiếp tục, cởi hết ra!"



"Đồ quỷ!" Cô phun ra một câu với anh, cố ý lộ ra vẻ mặt quyến rũ phong tình vạn chủng, đưa hai tay quanh lại phía sau lưng mình, chậm rãi tháo móc áo ra. Chiếc áo ngực lập tức rơi xuống! Hai trái chín thiêng liêng trắng tuyết lập tức bắn vọt ra, không hề che giấu lộ rõ ở trước mắt anh!



Hai trái chín thiêng liêng giống như đã tìm được chủ nhân của mình, hướng tới người đàn ông duy nhất ở trong phòng mà rung rinh, tựa như đang chào hỏi nhau vậy!



Anh miệng khô lưỡi hanh liếm liếm vào môi, lại nuốt nuốt nước miếng một cái."Anh thật sự... muốn ăn luôn bộ ngực của em!" Người đàn ông lười nhác dựa vào ở trên đầu giường, tựa như một vị vua đang ngạo mạn liếc nhìn bằng nửa con mắt, ra lệnh cho cô!



Hai tay cô mềm yếu như không xương, chia ra cố ý kéo hai chiếc núm nho nhỏ hồng hồng kia lộ hẳn ra, nhìn giống như hai con mắt đang quan sát anh. Cô nhẹ nhàng ve vuốt bản thân, trêu đùa bản thân, ánh mắt mê hoặc quyến rũ anh, nhưng giọng nói lại lạnh băng: "Thực xin lỗi, vừa rồi anh chỉ nói với em cởi áo ngực, để lộ bộ ngực trần ra mà thôi, anh không hề nói với em rẳng để cho anh ăn đâu nhé!"