Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 103 : Lòng còn miên man... như cánh đồng xanh

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Giờ tan sở vừa điểm, Nhan Như Y là người đầu tiên vơ lấy túi xách, chạy như bay ra khỏi công ty, vọt đến trạm chờ xe buýt!



Vào giờ cao điểm, hàng trăm nhân viên của mấy tập đoàn lớn chung quanh đây, xếp thành mấy hàng chờ xe buýt. Vài chiếc xe buýt đến rồi rời khỏi trạm, nhưng đội ngũ xếp hàng vẫn còn thật dài!



Mỗi lần chờ xe buýt về nhà, Nhan Như Y luôn cảm rất phiền lòng, trong lúc phiền não sao người làm công ở đâu ra mà nhiều như vậy, phiền não tại sao lắm người không có tư cách cứ chen ngang lên xe buýt như vậy, có lúc lại miên mang khi nào mình có thể mua một chiếc xe cho riêng mình. Nhưng hôm nay, cô đứng trong đám đông cảm thấy rất an lòng, cô vốn chính là thuộc về tầng lớp lao động bình dân như bọn họ. Đây mới chính là cô, vì sinh tồn nên phải đấu tranh, phải lao động vất vả, kiếm tiền nhờ hai bàn tay và đầu óc của mình.



Nhìn về phía trước, từng người một nhích lên, nhích lên, từng chiếc xe buýt dừng lại rồi đi ngay, cô kiên nhẫn chờ đợi những chuyến xe buýt kế tiếp!



Nhưng rồi, ánh mắt cô không an phận, không thể khống chế, liếc nhìn chung quanh xuyên qua những dãy xe hơi sang trọng, nhất là khi nhìn thoáng một chiếc xe màu đen quen thuộc chạy vụt qua. Lòng của cô chợt chìm xuống, sau đó cô nhìn chăm chắm vào bảng số ở đuôi xe. Không phải, đó chẳng qua là một chiếc Mercedes đời cũ, không phải là kiểu mới nhất, chứ đừng nói gì đến một bảng số xe đặc biệt với một hàng số sáu. Xe của anh!



Bạn gái của anh đã về nước, anh sẽ đưa bạn gái đi ăn tối, sẽ cùng nghe nhạc, sẽ cùng chung phòng?



A ——



Nhan Như Y cười khổ một tiếng, thật không rõ anh suy nghĩ gì khi để cô đối mặt với vị hôn thê của anh vào chiều nay!



Là muốn giúp cô đối với đoạn tình cảm này hoàn toàn chết tâm sao?



Nếu không phải như vậy, cô còn có thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác?



Chính lúc đầu cô đang quay cuồng, không ngừng quanh quẩn vấn đề này, điện thoại trong túi cô reo vang. Số gọi tới không có tên người gọi, nhưng cô nhận, 4 số “3” ở cuối, số của anh. Lúc này, sao anh lại gọi tới cho cô, nhất định là bởi vì có công việc đột xuất, không dám trì hoãn, cô vội vàng nhận nghe điện thoại."Dạ, Hoắc tổng!"



"Em đi về phía trước ngay, anh đang chờ em ở cuối đường!" Hoắc Doãn Văn trực tiếp nói.



Nghe nói như thế, cô bị dọa sợ đến thiếu chút nữa ném điện thoại đi."Hoắc tổng, như vậy không tốt đâu!" Bạn gái của anh đang ở đây, anh muốn làm gì?
Tự hỏi, cô có thể xác định câu trả lời cho chính mình, cô và anh một chút quan hệ cũng không có sao?



Không thể, bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ tình một đêm, cô tình anh nguyện, người lớn hết rồi. Thế thôi, tình cảm cũng chỉ là sợi tơ mỏng manh, bỏ đi là xong, sao lại bị loạn hết như vậy!



"Nhưng. . . Em ở trong lòng anh, không chỉ là cấp dưới!" Anh vẫn kiên trì nói.



"Vậy tôi sẽ xin nghỉ việc, anh phê chuẩn đi, đối với anh hay đối với tôi đều là biện pháp tốt nhất!" Đối với anh, cô không có đủ sức đề kháng, chống lại cám dỗ của anh. Cô có thể làm được chỉ là có thể suy nghĩ cách tốt nhất cho anh, nhưng nhất định không nhịn được sự quyến rũ của anh nếu cứ ở mãi bên cạnh anh.



Nếu như anh không thể quay lại vị trí cũ, cô chỉ có thể nghỉ việc!



Thái độ của cô rất cường ngạnh, khiến anh không kiềm được nổi giận, ầm ĩ."Không được, anh tuyệt đối sẽ không phê chuẩn đơn xin nghỉ việc của em!"



"Tôi sẽ nộp đơn nghỉ việc!"



"Vậy em liền lấy ra mười hai tháng tiền lương để bồi thường cho công ty. Tương lai trong vòng ba năm, em sẽ không thể làm việc cho các công ty liên quan đến Hằng Viễn!" Anh hung hăng nói ra yêu cầu!



"Em ——" Nét mặt âm trầm của anh làm cho Nhan Như Y ngậm miệng lại. Đừng nói cô tìm đâu ra 12 vạn để bồi thường, tương lai ba năm tới, cô đi đâu tìm việc làm? Hằng Viễn là tập đoàn lớn, cùng rất nhiều công ty trên cả nước có hợp đồng buôn bán, lui tới!



Thấy cô bị khí thế của anh đè ép xuống, ánh mắt của anh chợt mềm nhũn."Như Y, hiện tại anh rất thật cần em. Anh cam đoan với em, anh sẽ không làm chuyện gì không an phận đối với em. Chúng ta từ từ đi có được hay không? Có lẽ, rồi anh dần sẽ đối với em hay em đối với anh phai nhạt. Từ từ, mọi chuyện lập tức chặt đứt, không để cho cả hai ta ôm ấp đau đớn, sớm chấm dứt mọi khổ sở hoàn toàn, có được hay không?"



Lời của anh khiến cho cô lâm vào trầm mặc, sa vào suy nghĩ miên man, có không? Thật có thể, phai nhạt dần dần, bọn họ sẽ dần không còn bị hấp dẫn lẫn nhau nữa sao? Nếu như nói như vậy, thật sự không thể tốt hơn!



"Chúng ta thử một lần, có được hay không?" Anh van xin nhìn cô.