Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 106 : Quà tặng tỉ mỉ

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Nhan Như Y vừa vào đại sảnh, đọc tên mình, nhân viên phục vụ lập tức đưa số phòng cho cô.



Cô hơi bối rối, không biết làm thế nào cho phải?



Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, số đuôi là 333, cô nhận điện thoại. “Alo!”



“Em đến quán rượu chưa?”



Anh hỏi trực tiếp, xung quanh anh rất yên tĩnh, không có tiếng xe đi qua!



Mặc dù anh không nói, cô cũng có thể cảm hận được anh đang dành chút thời gian để gọi điện cho cô.



“Em đến rồi!”



“Ừ, anh chuẩn bị cho em một phòng, em cũng đừng hiểu lầm anh có ý gì khác. Bảy giờ, chúng ta phải gặp khách hàng ở đó, anh nhớ em ở bên ngoài một buổi sáng rồi, cần nghỉ ngơi!”



Anh nói không sai, bây giờ người cô bẩn thỉu, đầu còn hơi đau, rất muốn tìm chỗ ngủ một giấc!



“Ừm, em không hiểu lầm!”



“Vật được, bảy giờ gặp!” Nói xong, anh vội vã cúp điện thoại!



Nhan Như Y cầm số phòng, đi vào trong thang máy. Khi cô đến nơi, mở cửa phòng ra, không khỏi giật mình, anh thuê cho cô ‘phòng tổng thống’. Bên trong khá lộng lẫy, rèm cửa phức tạp, chiếc giường lớn xa hoa hiện ra dưới ánh nắng mặt trời. Mặt đất soi bóng người, trên đó phủ một tấm thảm lông dê, chiếc đèn pha lê Swarovski tinh xảo treo trên trần nhà, cho dù chưa mở. cũng khiến căn phòng như một cung điện, tinh tế, xinh đẹp, làm cho người ta tràn ngập ảo tưởng về căn phòng, nó khiến cô không dám bước vào!



Chỉ là, căn phòng tốt như vậy,lần đầu tiên cô được bước vào, nếu không hưởng thụ tốt một chút thì cô thật có lỗi với bản thân!



Cô cởi quần áo đi vào phòng tắm, cô vừa thăm dò, vừa hưởng thụ bồn tắm nước nóng!



Thân thể hoàn toàn thả lỏng khiến cô càng buồn ngủ thêm, chui vào trong chăn, cô nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.



không biết có phải vì ngủ mà cô sinh ra ảo giác hay không, trên chăn cô lại có thể ngửi thấy hương vị quen thuộc khiến cô mê mẩn… giống như loại cây ăn quả được ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra mùi thơm, nhẹ nhàng, khoan khoái, khiến người ta vô cùng dễ chịu…



Nhan Như Y ngủ một giấc rất ngon, nếu như không phải điện thoại của cô vang lên, cô sẽ không tỉnh!



“Trợ lý Nhan, bây giờ tổng giám đốc đang ở quán cà phê của Lâm Dật Hiên rồi!”



Nhan Như Y bò dậy, thấy thời gian trên chiếc đồng hồ thủy tinh long lanh là sáu giờ hai mươi phút. “Được, tôi lập tức tới đó!”



“Tổng giám đốc sai người chuẩn bị một bộ dạ phục cho cô, lập tức có người mang tới!”
Sau đó, ông chủ Chu lập tức mới rượu Hoắc Doãn Văn, hai người cùng uống rượu trắng!



Còn chưa kịp lấy hơi, rượu trắng lại gợn lên, Hoắc Doãn Văn mập mờ nhìn Nhan Như Y. “Lần này cảm[n trợ lý Nhan, cạn ly!” Nói xong, anh lại uống một ly!



Lúc này, vẻ mặt Hoắc Doãn Văn đã dịu xuống, cho dù ai cũng có thể nhìn ra, kể cả ông chủ Chu!



Ngay cả Nhan Như Y cũng cảm thấy rõ ràng, vì anh đang cười!



Anh đang làm gì vậy? Khuyến khích mọi người hiểu lầm sao?



Có phải để mọi người tiếp tục hiểu lầm, anh rất vui vẻ?



Chuyện như vậy trên bàn rượu, hơn nữa đám người kia cũng khá quen thuộc, nên cục trưởng Ngụy cũng nhanh chóng trêu chọc. “Khó trách tổng giám đốc Hoắc bỏ rơi hết bạn gái trước, trợ lý Nhan thật xinh đẹp!”



“Là rất xinh đẹp, nhưng bản thân cô ấy có rất nhiều nơi đáng giá để thưởng thức!” Hoắc Doãn Văn bổ sung, mặc dù anh bổ sung rất nghiêm túc!



Nhan Như Y trợn trắng mắt!



Sau đó, toàn bộ người trên bàn rượu coi cô như hoàng hậu, tất cả đều cố gắng nịnh nọt cô, liên tiếp mới rượu.



Đang lúc Nhan Như Y không chịu nổi, sáp tức giận, Hoắc Doãn Văn kéo cô lên trước một bước!



Ra cửa, Nhan Như Y lập tức hất tay anh ra, đi thẳng về phía trước, cho anh biết cô đang không vui.



Nhưng cô đi rất xa, cửa thang máy sắp mở cũng không thấy anh đuổi kịp!



Cô dừng bước, thầm nghĩ!



Chẳng lẽ anh uống nhiều, gục rồi?



Vừa rồi, anh uống không ít!



Khi cô vừa quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt ửng hổng của anh, đôi mắt chăm chú nhìn cô!



Ánh mắt anh rất chuyên chú, rất lưu luyến, cũng rất cô đơn!



Tức giận trong lòng Nhan Như Y bỗng chốc bốc hơi, chỉ có thể bất lực, không thể làm gì, lòng đau như cắt…