Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 107 : Tiếc nuối và hối hận

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Vậy thì thế nào? Có thể thay đổi điều gì đây?



Lúc lý trí yếu ớt trở về trong thân thể cô, Nhan Như Y không đi về phía anh mà đi thẳng vào thang máy, trở lại ‘phòng tổng thống’, cầm quần áo rồi rời đi!



Cô vừa trở về phòng, lập tức nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa sổ, hơn nữa âm thanh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng lớn, chỉ trong vài giây, nước mưa lớn lên gột rửa tấm kính thủy tinh bên ngoài…



Giống như tâm tình cô!



Điện thoại di động vang lên, người gọi không phải ai khác, vẫn là anh.



Nhan Như Y cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy ba chữ số cuối, cô có thể nói mình không vui sao?



Không, cô vô cùng vui, nhưng lại cực kỳ rối rắm!



Nhận hay không, có muốn thuận theo tình cảm của mình, cúi đầu trước đạo đức để tâm phiền ý loạn!



“…” Cô nhận điện thoại, đặt lên tai, cô mệt mỏi đến mức không tìm được giọng nói của mình.



“…” Đầu bên kia điện thoại cũng rất yên tĩnh.



Hơn nữa, từ trong điện thoại của anh, cô có thể nghe thấy tiếng mưa, lúc này anh đang đứng ở đâu? Cô suy đoán!



Hai người không nói chuyện, yên lặng cầm điện thoại!



Qua chừng nửa phút, hai người họ lại đồng thanh…



“Em cúp điện thoại!” Cô nói.



“Tôi hôm nay, em sẽ ở đây, bên ngoài mưa rất lớn, em ra ngoài sẽ bị ướt, dù sao căn phòng này cũng tình tiền trước mười hai giờ ngày mai, không dùng sẽ làng phí!” Anh nói rất nhiều, rõ ràng anh đang khuyên cô.



Nhan Như Y nhìn màn mưa bên ngoài, có chút do dự.



‘Rầm, rầm’, tiếng sấm vang lên, đèn trong phòng đột nhiên tắt đi, Nhan Như Y bị bóng tôi bao phủ.



Bốn phía tối đen, Nhan Như Y lại không sợ, ngược lại, cô thấy rất thoải mái, rất dễ chịu, trước mặt mọi người, cô luôn phải khống chế cảm xúc, hiện tại có thể tự do thể hiện ra ngoài, cô tháo lớp ngụy trang xuống, không cần giả bộ nữa!



Dù sao bốn phía đều tối đen, ai cũng không nhìn thấy, gay cả chính cô, cũng không nhìn thấy!



Nước mắt bình thường luôn cố gắng hết sức để khống chế đang rơi lã chã, không chút sợ hãi chảy xuống. “…”



Cô lớn tiếng nức nở, theo di động đi vào lỗ tai anh, anh nghe thấy tiếng khóc của cô. “Xin lỗi, anh phải làm sao để tâm tình em có thể tốt hơn đây?”
*** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người***



Bốn giờ sáng, trời đã tạnh, cả đêm qua, Nhan Như Y không hề chợp mắt, xách túi du lịch xuống dưới, trả phòng!



Đi bộ khoảng mười phút trở về nhà trọ mình, thu dọn lại gian phòng một lần, ăn bữa sáng, đi đến công ty!



Lúc đi vào công ty, cô bất ngờ gặp Hoắc Doãn văn! Cô tới công ty lâu như vậy, lần đầu tiên gặp anh trong đại sảnh!



Anh còn đi giày Tây, quần áo cắt may chỉnh tề, tóc được chăm sóc kỹ, hai bên tóc cũng tương đối gọn gangf, khiến khuôn mặt anh càng dễ nhìn hơn!



Nhưng… hôm nay, nhìn qua, anh có vẻ không có tinh thần.



Lúc cô quan sát anh, anh cũng đi tới, chờ thang máy!



Hoắc Doãn Văn nhất định là tấm gương tốt, mặc dù tổng giám đốc có thang máy riêng, không cần chen chúc với với mọi người trong thang máy nhân viên chật chội!



“Tống giám đốc, chào buổi sáng!” Nhan Như Y gật đầu chào hỏi.



“Khụ khụ…” Tay trái của anh nắm thành nắm đấm, chặn ở miệng, ho khan. “Chào buổi cáng!”



“Tổng giám đốc bị cảm?” Xung quanh còn có người khác, cho nên cô chỉ có thể bình thường quan tâm anh.



“Khụ khụ… không sao…” Nói xong, anh lại ho lớn hai tiếng!



Giọng nói của anh rất khàn, tiếng ho khan cũng giống như muốn tê tâm liệt phế, điều này khiến Nhan Như Y rất khổ sở. Tối hôm qua không phải rất tốt sao? Sao sáng nay lại bị cảm rồi!



Cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người đi vào, bởi vì quá nhiều người, Nhan Như Y bị chen vào trong góc. Cách chỗ Hoắc Doãn Văn đứng rất xa, Nhan Như Y đứng sau lưng quan tâm nhìn anh. Chỉ mấy tầng ngắn ngủi. cô thấy anh ho khan mười hai lần!



Anh cảm rất nặng, lại dám nói không sao!



‘Tinh’, cửa thang máy mở ra, Hoắc Doãn Văn và những đồng nghiệp khác ra khỏi thang máy, sau khi Nhan Như Y nhìn thời gian trên điện thoại di động, quả quyết nhấn nút đóng cửa, trở lại tầng một.



Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ làm việc, cách công ty không xa có một hiệu thuốc, cô chạy qua chắc sẽ kịp!



Ra khỏi công ty, cô nhạy vội đến hiệu thuốc, sau khi mua thuốc chống sưng, thuốc ho, thuốc cảm, cô lại dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét, chạy về công ty, tám giờ năm mươi ba phút lại chen vào thang máy…



Trong thang máy, cô không ngừng thở gấp, lỗ mũi và miệng cũng nhau hô hấp!



Cũng may, cũng may, trước chín giờ, cô nhất định có thể lên đến nơi!