Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 113 : Khi cuộc vui kết thúc

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Mặc dù biết thân hình Hoắc Doãn Văn không phải tốt bình thường, trước đó cô cũng đã xem qua. Nhưng nhìn kỹ như vậy, cẩn thận chạm vào, đầu cô vẫn có chút choáng váng, không kịp phản ứng.



Cô cố gắng ổn định hô hấp, không ngừng đổ nước lên người anh, nước theo tay liên tiếp đi xuống, đi qua từng chiếc xương sườn phập phồng theo hô hấp…



Nhìn kỹ, cẩn thận sờ, Nhan Như Y cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao Hoắc Doãn Văn lại muốn cô cởi quần áo cho anh.



Bởi vì thân thể của anh còn khiến tim cô đập nhanh hơn mặt anh.



Khung xương gầy, làn da đều màu, bắp thịt căng nhưng lại không cứng, không nơi nào không thể hiện khí chất của đàn ông…



Chân anh dài, thẳng tắp, giống như một pho tượng đang đứng trước cô, giống như một tác phẩm nghệ thuật hianf mĩ.



Ngoài ra. Da tay anh cũng rất tốt, dưới ánh sáng ngọn đèn, làn da anh ánh lên màu mật ong, làm cho người ta muốn cắn một cai.



Hơi nước bốc lên, nước vô cùng nóng, có mấy lần cô vẩy ít nước nóng lên người anh, đều có môt một ít cảm giác mê muội, tay không ngừng run rẩy.



Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô qua làn hơi nước.



Nước nóng, cô lấy chút sữ táy, xoa lên tay. Sữa tắm trơn mềm hòa giữa tay cô và cơ thể anh, mùi hương mê ly phiêu tán khắp phòng.



Anh nhắm mắt lại, cau mày, thân thể tựa vào bức tường gạch men sứ lạnh lẽo, sắc mặt đỏ bừng!



Nhìn người đàn ông như vậy là một loại thưởng thức, vuốt ve cũng là nột loại hưởng thụ, Nhan Như Y bất giác làm chậm lại, tay trên người anh trở thành một loại hấp dẫn!



“Em đang quyến rũ anh” Anh lên án.



“không có!” cô phủ nhận, đúng là cô muốn quyên srux anh. Nhưng không phải bây giờ.



“Có!” Anh kiên định lên án, một tay đoạt lấy vòi hoa sen trong tay cô, xoay về phía cô.



Trong nháy mắt, thân thể cô ướt nhẹp, quần áo trên người trở nên trong suốt, không thể che đi dáng người hấp dẫn của cô.



Tầm mắt anh rơi lên người cô càng trở lên nóng rực!



Hô hấp của cô hơi run rẩy, lo lắng nìn anh, ánh mắt đảo quanh giữa gì mad anh tuấn và lớp longo bang dưới bụng anh. Suy nghĩ của cô trở nên rối loạn và khổ sở, ò má của anh mê hoặc cô nhưng lớp bang dày lại khiến cô lo lắng, thấp thoảng cực độ.



Rốt cuộc cô nên tiếp nhận… hay không nên đây?




“Khụ khụ…” Anh che miệng ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhìn cô.



“Sao lại nhìn em?” Cô bị anh nhìn, trong lòng như bị ai đó khiển trách, cô định đẩy hết trách nhiệm cho anh. “Là do anh nói em mua, mua như vậy rồi cũng không tệ!”



Anh dùng ánh mắt kỳ quái quan sát cô, nhỏ giọng nói. “A, không có gì, anh chỉ cảm thấy mắt thẩm mĩ của em, rất tiềm năng!”



Anh có ý gì?



Nói mắt thẩm mĩ của cô thấp?



“Vậy sau này em cũng không thèm mua cho anh!” Cô liếc anh, làm bộ tức giận, kiêu căng quay mặt đi. Thật ra thì cô đang cười trộm, nghĩ đến anh mặc chiếc quần lót như vậy, đúng là phí của trời!



Vậy sẽ che đi dáng người khỏe mạnh của anh rồi!



“Không sao, sau này anh sẽ giúp em chọn quần lót cho anh, anh tin em sẽ là một họ trò giỏi!” Anh khích lệ cô.



Cô ngồi một bên gặm táo, không để ý đến anh!







Ngày hôm sau là chủ nhật, các lãnh đạo trên tỉnh đến bệnh viện thăm anh. Cô không thể ở đó nên quyết định ở nhà nấu canh cho anh!



Sáng sớm, cô đi chợ mua một con gà đen, mất hơn mười đồng. Tám giờ, nồi đang nấu gà đã bắt đầu sôi lên sùng sục!



Buổi sáng, Kha Văn thấy trong nhà nhiều hoa quả thì hỏi. “Sao lại nhiều hoa quả vậy? Sao vậy? Chẳng lẽ bạn trai cậu là người buôn hoa quả?”



“Đúng vậy!” Cô cười nói. Ha ha, cô có bạn trai, có điều bạn trai không phải người buôn hoa quả!”



Những thứ này đều là những đồ cô mang về từ bệnh viện, nơi đó cứ một lúc lại chất đống đồ!



“Vậy sau này muốn ăn hoa quả sẽ không tốn tiền!” Kha Văn vừa đảo các loại hoa quả, vừa lẩm bẩm. “Ừm, đều là những loại hoa quả quý!”



Cô không nói gì thêm, lúc này cô đang đắm chìm trong vui sướng.



Nói thật, lúc hẹn hò với Từ Nhất Minh, cô cũng chưa từng vui như vậy, sáng sớm mở mắt đã tràn ngập mong chờ, cảm thấy bầu trời bên ngoài trở nên sáng sủa hơn…