Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 114 : Quan hệ cá nhân tốt đẹp

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Hoắc Doãn Văn đã phẫu thuật được ba ngày, người đến bệnh viện thăm anh vẫn không dứt, sắp mười hai giờ, tất cả những lãnh đạo thành phố nói chuyện với anh đều đã rời đi. Cô mang theo cháo gà vừa làm đến cho anh, trợ lý Triệu lại gọi đến, nói lại có khách tới thăm rồi. Sau đó lại rất khéo léo nói cho cô biết, hôm nay đừng tới, vì chiều nay tổng giám đốc còn phải nghe báo cáo của các quản lý cao cấp trong công ty.



Cô biết Hoắc Doãn Văn nhất định rất áy náy, vì anh không có thời gian gọi điện cho cô. Cô nói không sao, nhưng cháo gà đã hầm xong, cô cũng nên qua một chút, đưa cháo gà cho trợ lý Triệu!



Trợ lý Triệu liên tiếp đồng ý, còn nói tổng gián đốc sẽ đưa xe đến đón, có chỉ khéo léo từ chối.



Ngồi tàu điện ngầm, cô đi đến bệnh viện, trớ lý Triệu đã đứng đó chờ cô.



“Trợ lý Nhan, hiện tại tổng giám đốc rất bận, cậu ấy rất muốn gặp cô đó!” Trợ lý Triệu nhận lấy bình giữ nhiệt, nói lời an ủi cô.



Nhan Như Y không có gì là không ổn, có thể thấy cô rất bình thường. Hơn nữa, cô nghĩ đến Hoắc Doãn Văn rất muốn gặp cô. “Ha ha, trớ lý Triệu, lúc anh ấy rảnh rỗi, anh đưa canh này cho anh ấy, rất tốt cho cơ thể!”



“Được rồi!”



“Ừm!” Cô gật đầu.



Lúc này, trợ lý Triệu lại chỉ lên trên. “Con rể họ Hoắc đang ở trên đó!”



“Con rể? Là chồng của đại tiểu thư nhà họ sao?”



“Đúng, là anh ta!” Anh nhìn cô.



“A, vậy anh ta cũng là có chút lương tâm hơn những người trong gia đình đó rồi…” Cô suy nghĩ khá đơn giản. “Quan hệ giữa anh ấy với chị cả và anh rể cũng không tệ lắm!”



Trợ lý Triệu phẩy tay, phủ định lời của cô. “Không phải đâu, còn không phải vì liên quan đến chuyện buôn bán, không liên quan gì đến quan hệ thân thích. Hình như quan hệ giữa vợ chồng đại tiểu thư nhà họ Hoắc không tốt lắm!”



“Hả?” Nhan Như Y giật mình. Đại tiểu thư nhà họ lớn lên kiêu ngạo, lại còn xinh đẹp như vậy…



“Tất cả đều là nghe nói!” Trợ lý Triệu nhỏ giọng nói.



Đang lúc đó thì cửa thang máy mở ra, một thân thể cao lớn đi ra, người đó khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua là một người đàn ông rất thành đạt, giày tây kiểu cách. Không giống với Hoắc Doãn Văn, phong cách của người này hơi cuồng ngạo, không kín đáo như Hoắc Doãn Văn.



Trợ lý Triệu nhét bình giữ nhiệt vào tay Nhan Như Y, tiến lên đón. “Bùi tiên sinh, ngài muốn đi sao?”



Người được gọi là Bùi tiên sinh gật đầu với trợ lí Triệu. “Đúng vậy, tôi còn có chút việc, đi trước!” Người đó dùng tay cầm điện thoại chỉ ra bên ngoài, nơi đó đang đậu một chiếc Land Rover.



“Bùi tiên sinh, ngài đi thong thả!” Trợ lý Triệu đưa đối phương lên xe.



Sau đó anh lại quay lại, nhỏ giọng nói với Nhan Như Y. “Chính là anh ta, Bùi Lệ Tuyển, tổng giám đốc công ty Bùi thị!”



“A!” Nhan Như Y hiểu ra, mặc dù cô không biết tập đoàn Bùi Thị, nhưng cũng có nghe qua. Tập đoàn Bùi Thị bắt đầu từ một công ty giải khát, sau đó đầu tư vào nhiều lĩnh vực, công ty nhanh chóng tiến quân ra thị trường Mĩ.



nói thế nào đi nữa, tổng giám đốc Bùi rất xứng đáng với Hoắc Doãn Lâm!



Vì biết lát nữa Hoắc Doãn Vãn còn gặp mặt các quản lý cấp cao trong công ty Nhan Như Y còn gặp mặt các quản lý cấp cao trong công ty, Nhan Như Y không tính đi lên, chỉ có thể lén lút như một tên trộm, lo lắng nói. “Trợ lý Triệu, tôi về đây!”



cô đưa bình giữ nhiệt lại cho trợ lý Triệu!



“Trợ lý Nhan, đi thong thả.!”



“Ha ha…” Thây trợ lý Triệu khách khí với mình như vậy khiến cô rất không thoải mái “trợ lý Triệu, anh mau lên đu, đừng để canh nguội…”



Trợ lý Triệu liên tục gật đầu, cô không quay đầu lại, nhanh chings ra khỏi bệnh viện.




Sau đó, Hoắc Doãn Văn lấy điện thoại ra, đẩy lên!



Điện thoại của Nhan Như Y vang lên, gián đoạn công việc của cô. Nhưng cô không những không vui mà còn cảm thấy vui vẻ. “Alo, họp xong rồi sao?”



“Ừ. Cảm ơn em, món canh rất ngon!”



Được người trong lòng tán dương tài nghệ nấu nướng, cô rất đắc ý, cò hơn khi được ba cô khen ngợi gấp nhiều lần. Khóe miệng cô không nhịn được giương lên, lộ ra hàm răng trắng noãn. “Anh thích thì sau này em sẽ nấu tiếp cho anh một nồi nữa!”



“Không cần phiền phức như vậy, anh Triệu nói năm sáu giờ em đã phải đi chợ!”



“Việc này không quan trọng, ngủ dậy sớm cũng rất tốt cho thân thể!”



“Vậy cũng không thể khiến em quá cực khổ!”



Lời quan tâm của anh lại khiến lòng cô ấm lên, cảm động không biết nên nói gì. “Ai nha, lần trước em nằm viện, anh còn nói trợ lý Triệu đưa canh đến cho em thì sao, lại cho người đến quét dọn phòng cho em, chăm sóc em, em cũng nên trả ơn chứ?”



“Ha ha, giữa chúng ta còn cần nói đến những chuyện đó…”



“Đúng rồi, lần trước anh đưa canh gì đến vậy? Uống rất ngon, sao em không thể nấu được món canh như vậy chứ? Là dê hay là bò?”



Lúc bắt đầu Hoắc Doãn Văn còn không hiểu cô đang nói gì, đợi đến lúc phản ứng kịp, anh không nhịn được bật cười. Cô nhóc này, lại có thể nghĩ tổ yến là canh dê canh bò?



“Rất thích sao? Ngày nào đó dẫn em đi!” Anh nhịn cười nói.



“Được, để em học tập một chút!” Nhan Như Y lớn tiếng đồng ý, cô đâu biết bát canh nhỏ đó tốn rất ‘ít’ tiền!



“Công việc của em xong chưa?”



“Chưa đâu, vẫn còn một phần nữa! Xin lỗi, em không thể nói chuyện với anh được!”



Hoắc Doãn Văn cũng không có ý cúp điện thoại, cô ì công việc riêng mà không muốn nói chuyện điện thoại với anh, điều này khiến anh rất không thoải mái. Anh cố ý dùng bộ dạng của ông chủ, giọng nói nghiêm khắc. “Trợ lý Nhan, em nói ở nhà em còn có công việc riêng, bị ông chủ là anh bắt được, em không muốn giải thích điều gì sao?”



“Khụ khu…” Giọng nói anh rất nghiêm khắc khiến cô không kịp thích ứng. “Tổng giám đốc…” Cô tự động xưng hô như vậy với anh, sau đó lập tức mở miệng. “Doãn Văn, chuyện của em, anh không thể giải quyết ‘theo việc công’ như vậy, hơn nữa cũng không phải sai lầm gì nghiêm trọng, anh xem xem, có phải anh nên mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như xong không?”



“Không được…”



“Sao lại không, vì quan hệ của chúng ta, anh còn không chịu tha cho em một lần?” Cô chất vấn anh.



“Chúng ta có quan hệ gì?” Anh nói.



“Chúng ta có… quan hệ cá nhân tốt đẹp!” Cô nhẹ nhàng nói.



“Chỉ bằng quan hệ này, anh có thể tha cho em một lần. Nhưng em phải hối lộ anh thế nào đây? Chuẩn bị tiền? hay là chuẩn bị sử dụng mỹ nhân kế?”



Bên này, mặt Nhan Như Y đỏ lên, cũng biết người này… rất háo sắc. “Tất nhiên em không có tiền. Mỹ nhân kế? Anh cảm thấy em là mỹ nhân sao? Em có thể sử dụng được sao?”



“Ha ha, miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn mỹ nhân! Có thể phê chuẩn sử dụng mỹ nhân kế!” Anh vừa nói, vừa gật đầu. “Chì dựa vào em thôi, nếu không, chuyện này chỉ có thể xử lý một cách công bằng!”



“Đáng ghét, không thèm để ý tới anh nữa, em rất bận!” Nói xong, Nhan Như Y vội vàng cúp điện thoại.



Nếu như… không cúp điện thoại, anh sẽ bị anh quyến rũ, dục hỏa đốt người.