Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 119 : “Chỉ là váy ngắn vớ da”
Ngày đăng: 17:23 18/04/20
"Anh uống say mềm luôn sao?" Cô cố gắng trấn an mình, hỏi anh.
"A. . . . . ." Anh cười khan hai tiếng, coi như cam chịu!
"Anh bây giờ cảm thấy như thế nào? Liều mạng như vậy để làm gì?"
"Không có cách nào, anh hiện tại mới chỉ là một Phó Tổng Tài thôi, có lúc anh rất muốn buông bỏ chức danh này!" Hoắc Doãn Văn lúc nào cũng vô cùng tỉnh táo, hiểu rõ mình đang ở đâu, cần phải làm gì cho đúng với vị thế của mình."Em không biết đâu, người Tân Hải, đặc biệt tửu lượng rất cao, mà lại không uống ly… mà dùng tô để uống bia hay rượu đấy! Cán bộ của Thị ủy còn lợi hại hơn người thường, ai cũng là cường đại, em không theo tiếp đãi có nghĩa là không coi ai ra gì!"
Hoắc Doãn Văn cũng rất bất đắc dĩ, không có cách nào."Anh cùng thị trưởng Tân Hải say sưa, nhiều lãnh đạo ban ngành địa phương cũng sẽ nể mặt anh vài phần! Mà đã uống với thị trưởng, cấp dưới cũng phải xem mặt mũi người ta chứ, mặc dù không làm một chén, cũng phải uống nửa bát chứ?"
"Vậy xin hỏi ngài Phó tổng, ngài tổng cộng uống bao nhiêu tô, còn nhớ rõ sao?" Cô càng nghe càng rối bời, vì anh lo lắng, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu?
"Anh có thể nhớ đến lúc anh uống được tám tô. Còn khúc sau anh không nhớ rõ ràng lắm!"
"Thật lợi hại, Võ Tòng đánh hổ cũng chưa uống nhiều bằng anh! Theo như truyền thuyết, người uống nhiều nói ít như anh, chắc phải quật ngã hai con cọp đi?"
"Anh tình nguyện đối phó với ba con cọp, cũng không nguyện ý đối phó với đám lãnh đạo này!" Đám lãnh đạo chính quyền so với ba con con cọp còn độc ác hơn nhiều, căn bản là một đám sói lúc nào cũng thiếu ăn!
Giọng anh lộ rõ mệt mỏi, làm Nhan Như Y đau lòng."Em không thể giúp được anh điều gì!" Không sai, đây chính là vấn đề lớn nhất giữa hai người họ. Anh gặp chuyện phiền lòng, cô không có năng lực giúp anh giải quyết. Nhưng Sở tiểu thư lại có thực lực này, có thể trợ giúp anh một tay.
Mà vì người trong tim của mình, cô cùng lắm làm như anh mong đợi, mặc váy ngắn công sở, luôn mặc thêm đôi vớ da, căn bản chẳng giúp anh giải quyết được vấn đề gì. Cô xưng danh tình yêu có vẻ yếu ớt rồi!
Cho nên trăm ngàn năm qua, lời nói đạo lý vẫn lưu truyền, hôn nhân chính là muốn —— môn đăng hộ đối.
"Em đừng nghĩ lung tung, nam nhân chính là phải chăm lo sự nghiệp!" Thoáng nghe giọng cô khang khác trong điện thoại, Hoắc Doãn Văn rất nhạy cảm cũng biết cô đang suy nghĩ gì, lập tức trấn an nói."Em à, em là người duy nhất anh có thể nói chuyện, em làm anh vui mỗi khi em cười, mỗi cái vuốt ve của em giúp em xua tan mệt mỏi!"
"Ừ!" Cô nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng có mấy phần vui vẻ, cũng có mấy phần phiền muộn. Vui vẻ chính là ngoài kia có bao nhiêu cô gái, nhưng duy nhất anh thích mỗi mình cô. Phiền muộn chính là, cô chỉ là một cô gái bình thường, những gì cô có thể làm cho anh, những cô gái cũng có thể làm được. Mà điều Sở tiểu thư có thể trao cho anh, không phải mấy người có thể làm được!
"Ngày mai anh trở về, đại khái buổi chiều sẽ hạ cánh!"
Mấy ngày không gặp, thời khắc nhìn thấy anh, tim cô một khắc ngừng đập, rồi khắc sau lại như thủy triều dậy sóng, nỗi nhớ nhung như dâng tràn khỏi bốn bức tường. Cô không ức chế được niêm vui vẻ lan tỏa khắp cơ thể! Những băn khoăn cùng lo lắng vài phút trước, thoáng chốc đã bị cô bỏ lại sau lưng!
Vừa bước ra cửa, Hoắc Doãn Văn lập tức nhìn thấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cơ thể yểu điệu! Theo từng bước một đến gần, anh càng thấy những nét nhớ nhung hằn sâu trên mặt cô!
Anh nghĩ, may mắn, cô đã mặc đúng như anh muốn!
Mặc kệ nói thế nào, anh cũng muốn ra ngoài, gặp mặt cô một lần!
Anh đi tới trước mặt cô, Nhan Như Y đè nén cảm giác muốn xông lên phía trước, ôm chặt anh, nép vào ngực anh, chỉ dám đứng xa xa nhìn anh."Hoan nghênh anh trở lại!"
Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết nói với anh điều gì, cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu tầm thường như vậy!
Hoắc Doãn Văn đưa tay ra, kéo vội cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn nóng bỏng!
"Đừng anh, đây là nơi công cộng!" Nhan Như Y dùng sức đẩy anh ra, sau đó lùi lại một bước, khiến cho hai người họ có một khoảng cách nhất định!
Cho dù, biểu đạt nhớ nhung cô như thế nào, anh cũng không cần nóng lòng nhất thời, cô nghĩ, bọn họ chẳng phải tí nữa sẽ có nhiều cơ hội bên nhau!
Nhìn cô một cách chăm chú, như hiểu nỗi uất ức trong cô, trong ánh mắt anh xuất hiện áy náy."Như Y ——"
"Thế nào?" Cô nhạy bén!
Hoắc Doãn Văn khó mở miệng, nhìn cô, nhưng vẫn không thể thốt thành lời. Anh mấp máy môi. "Như Y, anh rất xin lỗi, anh không thể. . . . . . cùng đi với em!"
Nụ cười trên mặt cô ngưng trọng, cô dè dặt. "Sao. . . . . . Sao vậy anh?"
Cho dù cô có dự cảm, nhưng đợi câu trả lời của anh, lòng cô vẫn bị thứ gì đó hung hăng đâm mạnh vào, ngây người như phỗng ——