Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 121 : Đỏ bạc đen tình

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Tan làm, nhân lúc trong phòng làm việc không còn người, trợ lý Triệu đưa cá đến cho cô.



“Cảm ơn, trợ lý Triệu, anh lấy cái này về cho đứa bé ăn đi! Trẻ con rất thích ăn!”



“Không cần đâu, tổng giác đốc cũng đã cho tôi một bọc rồi!” Trợ lý Triệu nói.



“A, ha ha, vậy thì được, vậy tôi cũng nhận!”



“Đừng nhìn cái này là đồ tầm thường, để mua được nó cũng rất khó!” Trợ lý Triệu vô tình nói một câu.



“Hả? Tại sao? A, đúng rồi, là độc gia bí truyền, cho nên không dễ mua như vậy?” Nhan Như Y vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói, không đặt lời của trợ lý Triệu vào trong lòng! Ở biển, những thứ này có thể tìm thấy ở khắp nơi? Nhưng độc gia bí truyền, cũng có thể là một gian hàng rất lớn, hoặc là một cửa hàng bán lẻ?dღđ。l。qღđ



“Đúng vậy, là độc gia bí truyền, cái mùi này cũng không dễ dàng tìm được, hơn nữa ông chủ cửa tiệm đó rất kỳ quái, mỗi ngày chỉ bán hơn hai mươi cân, bán sạch thì lập tức đóng cửa! Tôi tình cờ ăn được lúc mấy người trên chính phủ mời, thật sự ăn rất ngon, lập tức nói vậy với tổng giám đốc, sau đó lại nghe dân bản xứ nói về nhà nem cá này rất nổi tiếng, tổng giám đốc lập tức muốn mua một chút. Lần đầu tiên chúng tôi đi thì đóng cửa, ngày thứ hai thì vừa đúng lúc dọn dẹp quán, vì vậy sáng sớm tổng giám đốc cố ý chạy đi mua, tổng giám đốc nói nhất định cô sẽ rất thích!”dღđ。l。qღđ



Động tác của Nhan Như Y chậm lại, thậm chí còn dừng lại mấy giây, anh thật sự rất chu đáo với cô!



“Tôi biết rồi, anh Triệu, cảm ơn anh, tôi hiểu ý của anh!” Nhan Như Y gật đầu với anh Triệu một cái.



“Vậy được, tôi đi trước!” Anh Triệu cười cười, cầm chìa khóa rời đi!



Nhan Như Y cầm ví đi xuống. Nhưng khi cô xuống dưới mới phát hiện, điện thoại mình để quên ở ngăn kéo phòng làm việc, cô vội vàng chạy về phía thang máy trở lại, mở ngăn kéo ra, cầm điện thoại di động!



Lại đi xuống, đi tới đi lui, sau khi lãng phí hơn mười phút, cô mới ra khỏi phòng làm việc!



Vừa đứng trước cửa chờ thang máy!



Ở phía sau đột nhiên phát ra âm thanh nói chuyện bằng tiếng Anh của một nam một nữ, nhất là giọng nói của đàn ông vô cùng hấp dẫn đánh vào lòng cô. Còn giọng nói nữ tính kia, cũng vô cùng quen thuộc với cô!



Có lẽ nhìn thấy cô, âm thanh nói chuyện ngừng lại!



Mà Nhan Như Y cũng cảm thấy hai người đang đứng phía sau mình!



Thân là nhân viên của tập đoàn Hằng Viễn, thân là phiên dịch của tổng giám đốc, nhưng vào giờ phút này, cô có thể giả bộ không nghe thấy có tiếng nói, không để ý rằng có người sao? Không thể, dĩ nhiên không thể!



Cho nên dù cô không muốn đối mặt với tất cả cỡ nào, cô cũng phải xoay người, cười chào hai người họ. “Tổng giám đốc Hoắc, Sở tiểu thư!



Hoắc Doãn Văn nhẹ gật đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, có chút kinh ngạc. “Trợ lý Nhan vừa rời đi?”



“Vâng, quên điện thoại di động ở phòng làm việc, ra tới cửa mới phát hiện ra!” Cô xin lỗi giải thích!



Cô cảm thấy anh giật mình. Nếu như cô không đoán sai, nhất định là Hoắc Doãn Văn chờ tới sau khi cô rời đi, mới ra khỏi phòng làm việc với Sở tiểu thư!



Nhưng ngàn tránh vạn tránh, cũng không nghĩ tới chuyện cô có thể quay trở lại!



Cuối cũng tình huống lúng túng vẫn xuất hiện!



Nhưng, cô còn biết được anh dụng tâm lương khổ.



(*) Dụng tâm lương khổ: Có ý tốt cho người khác nhưng không muốn người khác biết.



“Ha ha, thật trùng hợp, tôi cũng có tật xấu hay vứt đò đạc bừa bãi!” Sở Tinh Nhiễm đón ý nói!
Nhan Như Y kỳ quái nhìn người đàn ông này, không hiểu sao bọn họ lại giống như rất quen thân cô, mở miệng một tiếng nha đầu, hai tiếng nha đầu!



*** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***



Có lẽ câu nói đó thật sự là đúng, đỏ bạc đen tình.



Mặc dù đây là lần đầu tiên cô đến nơi này chơi, nhưng vận may lại cực kỳ tốt, Tiểu Thanh Long, thất đối, Đại Tam Nguyên, thanh nhất, liên tục chiến thắng, chỉ một lát ngăn kéo nhỏ của cô đã chất đầy tiền mặt, cô không có ý đi đếm, nhưng ít nhất cũng đã có hai mười ngàn!



Có kim tiền kích động, buồn bực trong lòng cô cũng vơi đi nhiều, lúc trước vốn còn hơi lo sợ, dần dần cô cũng cảm thấy hưng phấn, gan lớn lên, sau khi thắng tiếp một trận, cô đưa tay về phía ba người. “Thật ngại quá mau đưa tiền đi!”



Ba người đàn ông nhận thua, không còn nhịn được nữa, oán giận lẫn nhau đánh bài không đúng, không nên đánh như vậy, không nên đánh như vậy, Nhan Như Y cười nhìn bọn họ , quả thật rất thú vị…



Đang lúc ấy, điện thoại của cô vang lên, là Cao Hải gọi tới!



“Em đang ở đâu?” Anh đề cao giọng hỏi!



“Em đang ở trong phòng VIP đánh bài, anh đừng vội, không sao đâu! Sao bây giờ anh mới gọi điện thoại cho em? Vừa rồi anh làm gì vậy?” Nhan Như Y vừa đánh mạt chược, vừa cầm điện thoại nói chuyện!



“Cái gì, đừng nói nữa, trong nhà vệ sinh không có giấy, anh ở trong đó thật lâu, nhờ người khác lấy giấy đến!” Cao Hải tức giận nói.



“Vậy sao anh không gọi điện cho em?” Nhan Như Y rất muốn cười, trên người Cao Hải luôn có thể xuất hiện những chuyện vui.



“Em cho rằng anh không gọi sao, vừa rồi không có tín hiệu, không gọi được cho em, bây giờ mới gọi được đó!”



“Cứ như vậy, anh chơi, xong bên này em sẽ đi tìm anh!” Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại, vùi đầu vào chơi!



Ván bàu này thật tốt quá, hiện tại trong tay cô đã có ngũ liễu rồi, lát nữa chạm đến đối tử, thì cô sẽ có hữu thính! Nhan Như Y có đến tám chín lựa chọn, đang suy nghĩ muốn đánh cái nào!



Lúc này, điện thoại của cô lại vang lên.



Cô nói lời xin lỗi với ba người kia. “Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại!”



“Tiểu nha đầu, cô rất bận sao, điện thoại di động của mấy người bọn tôi còn chưa có vang, còn của cô thì lại vang lên không ngừng!” lão Trịnh ngồi ở phía Tây trêu chọc.



Lão Chu ngồi phía nam đáp lại. “Đó là vì tiểu nha đầu rất xinh đẹp, ai tìm cậu làm gì?”



Cô không để ý đến lời trêu chọc của bọn họ, cho là điện thoại của Cao Hải, cô không nhìn số đã lập tức bắt máy, rất không bình tĩnh nói. “Lại có chuyện gì sao? Em còn đang rất bận!”



“Đang bận cái gì?” Là một giọng nam vô cùng trầm ổn.



Hưng phấn Nhan Như Y tích góp trong nháy mắt hạ xuống, tâm trạng cũng căng thẳng theo. “Em đang câu lạc bộ chơi mạt chược, còn anh, hiện tại không bận sao?”



“Ừ, không bận, anh đi tìm em, em đang ở câu lạc bộ nào?” Hoắc Doãn Văn vừa lái xe, vừa nói.



Câu lạc bộ nào? Nhan Như Y nhìn chung quanh, không tìm được tên. “Em không biết đây là câu lạc bộ nào.”



“Câu lạc bộ XXX!” Người đàn ông họ Trịnh hét vào trong điện thoại.



Hoắc Doãn Văn nói với Nhan Như Y. “Đã biết, em chờ anh, anh sẽ qua!”