Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 122 : Thân mật giữa chốn đông người

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


"Anh đừng tới, em sắp đi rồi!" Nhan Như Y vội vàng kêu lên. Bạn gái anh hiện vẫn còn đang ở đây, anh tìm cô là không tốt. Thêm nữa, cô bây giờ không muốn gặp anh!



Nhưng Hoắc Doãn Văn bên kia không nghe cô nói xong, liền cúp điện thoại.



"Có đàn ông đến tìm cô sao?" Lão già họ Trịnh ở cửa Tây Phong trêu ghẹo dò hỏi.



Nhan Như Y dâng trào cảm xúc, buồn bực không lên tiếng, lòng không yên thắc thỏm đánh mạt chược. Cô bắt đầu liên tiếp nã pháo, hơn nữa những con thả ra đều là đại pháo, chẳng chốc lát cô thua sạch, mà cũng thua hơn một vạn khối!



Thả một con bài xuống, thua thêm một điểm Thanh Phong, Nhan Như Y nhăn nhó để bộ mạt chược xuống bàn, nói với người đàn ông ngồi ở cửa Bắc Phong: "Thật xin lỗi, tôi không thể chơi nữa, tôi phải đi!"



Vừa nói chuyện, cô vừa đứng lên!



"Cô bé, cô không thể đi a, cô đi rồi, bàn mạt chược này liền không thể đánh được!" Người đàn ông ngồi ở cửa Đông Phong nói.



"Đúng nha, ta bên này mới hồ được một thanh, làm sao cô có thể nói không chơi là không chơi!" người đàn ông ở Bắc Phong tiếp lời.



Lão già họ Trịnh ở cửa Tây Phong trực tiếp kéo tay Nhan Như Y."Cô bé, không thể chơi xấu như vậy nha, mới vừa rồi cô bé thắng, còn chơi sôi nổi như vậy, mới thua chút đã không có nghĩa khí rồi!"



"Tôi thật sự có chuyện cần đi!" Nhan Như Y giật tay lại!



"Nếu cô nhất định muốn đi, vậy cũng được, cô cứ đưa tiền thua ra đây!" Nhan Như Y bỗng chốc mở to mắt."Lúc nãy ông đâu có nói như vậy. Nếu biết chơi có tiền, có đánh chết tôi cũng không ngồi chơi!"



Lão Trịnh gật đầu liên tục."Đúng, lúc nãy tôi nói như vậy, nhưng cô cũng phải đợi bạn cô quay lại thay chỗ? Cô bỏ đi như vậy, tí nữa bằng hữu đánh bài của chúng tôi quay lại, không thể tính toán nợ nần với anh ta được. Vậy chúng tôi mất trắng à?"



Nhan Như Y cũng không có tâm tư nghe người đối diện nói dài dòng."Vậy ông có thể tìm người khác tới chơi chứ? Tôi đang chơi rất tốt, hẳn cũng rất nhiều người muốn đến đánh cuộc!"



"Như vậy sao được?"



"Vậy làm sao lại không được? Nếu như ông thật sự không tìm được người, tôi đi ra ngoài tìm một người thay tôi, có được hay không?" Nhan Như Y chỉ vào ngực mình, mất hứng nói!



Sau đó chạy ra hướng cửa chính! Đúng lúc đó, cánh cửa đó mở ra, một người bước vào! Nhan Như Y vừa thấy người tới, trong nháy mắt ngây người như phỗng, đứng ở trước cửa không nhúc nhích .


"A, nhưng đó cũng là bạn cô, để anh ta đến chơi đi!" Lão Trịnh vội kêu lên.



Nhan Như Y ngẩn người ra một chút, chỉ là, tình huống bây giờ mà nói, cũng là ý kiến hay. Cô nhìn anh một cái, nhỏ giọng hỏi."Anh chơi không?"



Hoắc Doãn Văn đứng lên, sờ sờ lỗ mũi."Thật muốn chơi sao? Bằng không như vậy, anh đem tiền trả cho bọn họ, chúng ta đi khỏi nơi này!"



Nhan Như Y suy nghĩ một chút, nếu như anh đưa tiền cho cô, vậy chẳng phải cô thiếu tiền anh sao. Mà để cho anh chơi thay? Có lẽ anh sẽ cứu lại được chỗ tiền thua ấy một chút, cô sẽ không phải nợ tiền nợ bạc gì anh. Nếu như anh bị thua thì sao, cũng là anh thua, chẳng can hệ gì đến cô."Anh tới chơi đi, đúng rồi, anh biết chơi mạt chược chứ?"



"Tạm được, bình thường!" Hoắc Doãn Văn khiêm tốn nói.



"Vậy anh chơi đi, em đi kiếm chút trái cây. Nãy giờ em ngồi chơi, có chút mệt mỏi!" Nói xong, Nhan Như Y vọt mất.



"Em đừng đi đâu. Chút nữa anh đưa em đi ăn khuya!" Anh yêu cầu!



Nhan Như Y gật đầu một cái, được rồi, cái sọt mà cô đang đâm thọt, có người nguyện thay cô thu thập cục diện rối rắm, tại sao cô không nhanh chóng phủi mông chạy lấy người.



Vậy là, Hoắc Doãn Văn ngồi ở bàn mạt chược, ván bài bắt đầu!



Bắt hết bài, mọi người bắt đầu điều chỉnh bài, lão Trịnh hân hoan đánh rắm."Đoán chừng hôm nay, cậu nhất định sẽ thua, cô bé ngồi ở đây thua không ít đâu!"



"Vậy sao? Thua hay không thua, một hồi khắc biết!" Hoắc Doãn Văn ném ra một quân bài!



Bưng ly trà, Nhan Như Y đi tới sau lưng Hoắc Doãn Văn, bài của anh thật bá đạo, vốn trong tay cũng đã có bốn văn thơ đối ngẫu rồi, không ngờ lại bắt thêm một văn thơ đối ngẫu nữa. Cô nở nụ cười, anh tới rồi!



Hoắc Doãn Văn xoay người, nhìn cô."Bài được không?"



Cô gật đầu một cái.



"Anh khát, đưa cho anh ly trà của em!" Vừa nói, Hoắc Doãn Văn liền với tay đoạt lấy ly trà Nhan Như Y vừa uống, uống một ngụm.



Cử chỉ hôn gián tiếp một cách thân mật này, thực hiện trước ba gã đàn ông khác, làm mặt Nhan Như Y đỏ bừng lên!