Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 126 : Già nhân ngãi…

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


"Tôi không nhìn, tôi không có tâm tính thích nhìn mấy loại nham nhở này!" Nhan Như Y một lần nữa muốn quẫy thoát ra!



Hoắc Doãn Văn dứt khoát ép chặt cô vào đùi mình, ôm cứng lấy cô. Sau đó anh nhìn



đám đàn bà con gái trong phòng, hất cằm lên."Cũng uống vài chén rồi, các cô tính cho đúng đó, nói cho các cô biết, không qua mặt được tôi đâu. Ai dám gạt tôi, một đồng cũng không có!"



Mấy cô gái thật không dám lừa gạt, có cô nói hai ly, có cô kê 3 chén, có cô uống được 4 ly!



Nhan Như Y hôm nay quả nhiên mở rộng tầm mặt, gặp được cái gì gọi là Tán Tài đồng tử, Hoắc Doãn Văn vung tiền tựa như ném giấy vụn. Mấy ngàn đồng chớp mắt đã lên đường, hơn nữa, anh còn vui mừng tận hưởng!



Mấy cô gái trẻ lấy được tiền cũng vui vẻ, người đem tiền nhét vào trong ngực, người đút vào quần lót, tiếp tục chơi đùa.



"Ông chính là cho tôi xem cái này sao? Vậy tôi xem xong rồi!" Nhan Như Y muốn từ trên đùi của anh đứng lên, nhưng sức của anh quá lớn, cô tránh trái né phải, cuối cùng bị vây vào giữa anh và bàn trà!



Mà đôi tay anh khống chế cô, cô bị Hoắc Doãn Văn dùng chân khép chặt cô vào giữa, không thể nào cựa quậy!



"Vẫn chưa xong!" Hoắc Doãn Văn cắn răng nghiến lợi nói ra mấy cái chữ, sau đó lại hướng mấy cô gái yêu cầu."Hôn anh một cái, 100 đồng, có nguyện ý làm tiền không?"



Mấy cô gái dĩ nhiên nguyện ý, dù không trả tiền họ cũng nguyện ý hôn anh, huống chi vừa được hôn anh vừa được tiền. Sáu người phụ nữ đồng loạt xông lên, Nhan Như Y vì muốn tránh không bị chà đạp bởi các cô gái, mà nhào đầu vào lòng ngực của Hoắc Doãn Văn trên ngực!



"Ba ba ——" Những nụ hôn rối rít rơi lên gò má Hoắc Doãn Văn, mấy cô gái còn thiếu chút nữa là đánh nhau để giành được vị trí hôn anh!



Mà Hoắc Doãn Văn tựa như đã nói, người nào hôn một cái, liền cho người đó 100 đồng. Tiếng hôn hít không ngừng vang lên, từng tờ tiền không ngừng trôi vào áo ngực quần lót của các cô gái!



Nghe được những thanh âm ấy, tim Nhan Như Y đau như cắt. Lại cảm thấy rất ghê tởm, vừa nghĩ tới anh dây dưa với người phụ nữ khác, sau đó lại tìm mình, Nhan Như Y cảm thấy lòng cô bị tổn thương sâu nặng, liền hận không thể giết chết chính mình!



Sau đó cô mở miệng, dùng sức cắn chặt ngực anh, cách một làn áo sơ mi, hung hăng cắn, đem tất cả uất ức thành hành động cấu xé anh!



Cô không nghe được tiếng kêu của anh, cho là anh không có cảm giác, cho là mình cắn còn chưa đủ ác, cô càng liều chết lấy sức cắn, rốt cuộc cô cảm thấy cơ bắp trước ngực anh chợt trở nên căng thẳng, răng cô cũng trở nên đau hơn, như muốn rớt ra ngoài!




"Đón tôi thì đã sao? Anh ấy có xe, tới đón tôi cùng đi không phải rất bình thường sao?"



"Anh nói, anh có thể mua cho em xe, nhưng em cự tuyệt! Nếu, em ra cửa không có xe đi lại, tại sao còn cự tuyệt lời đề nghị của anh? Em tại sao có thể gây phiền toái để hắn chạy từ đằng đông sang đằng tay đón em. Trong khi, em lại cự tuyệt chuyện mua xe của anh?" Hoắc Doãn Văn nhịn không được tức giận tiếp tục chất vấn cô. Điều đó có phải nói rõ vị trí của anh trong lòng nàng, cũng không bằng Cao Hải.



Càng hỏi cô, anh càng phát hiện ra, những điều bọn họ có thể chia sẻ với nhau thật quá ít ỏi, anh căn bản không bằng gã họ Cao đó.



Nhan Như Y nhìn anh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Cô có thể trả lời rằng, cô cảm thấy ‘sai bảo’ Cao Hải rất thuận tay, cô sẽ không quản anh ta khỉ gió ghét hay không ghét mình. Mà nàng sợ Hoắc Doãn Văn sẽ ghét mình, cô rất để ý, dù chỉ là cái nhìn từ Hoắc Doãn Văn!



Anh không tự tin mà hỏi."Thật ra, em căn bản cũng không muốn cùng anh lui tới quá sâu, phải hay không? Trừ chuyện chăn gối ra, em luôn muốn cách anh càng xa càng tốt? Phải hay không?"



Không phải, dĩ nhiên không phải! Cô muốn cùng anh làm nhiều thứ, cô muốn anh chỉ là của riêng mình, muốn anh cùng Sở tiểu thư chia tay, cô muốn tình yêu của cô và anh có thể công khai, âu yếm nhau giữa ánh sáng ban ngày. . . . . . Thế nhưng tất cả có thể thực hiện sao?



"Trừ tình dục ra, ông còn có thể cho tôi cái gì?" Cô nhẹ giọng hỏi, hỏi rất cẩn thận, hỏi rồi cũng không thể làm gì! Không có khiêu khích cùng trách oán.



"Anh có thể cho em ——" Anh mở miệng!



Cô tiếp lời."Ông có thể cho tôi biệt thự, xe hơi. . . . . . tiền bạc. . . . . . Thế nhưng một chút tôi không muốn!"



Giữa bọn họ tồn tại vĩnh viễn một vấn đề, sẽ không bởi vì bọn họ cố ý bỏ qua, mà sẽ không nằm ở đó. Cái vấn đề đó, sớm muộn cũng sẽ giống như cây kim trong bọc, có ngày cũng sẽ bại lộ ra ngoài!



Nhan Như Y đi tới bên cạnh anh, âu yếm nhìn anh."Hoắc Doãn Văn, em nói cho anh biết, em đối với anh rất nghiêm túc, em đối với chính mình cũng rất chịu trách nhiệm, em cùng Cao Hải chỉ là bạn bè, chỉ là bạn bè, chỉ là bạn bè! Nếu như, em có thể chấp nhận theo đuổi của anh ấy, anh căn bản cũng sẽ không có cơ hội. . . . . . Cùng em. . . . . . Nếu như em thật lòng thích Cao Hải, em cũng không . . . . . đem mình luân lạc tới tình cảnh khó coi như vậy . . . . . ."



Nói xong, Nhan Như Y nước mắt rơi như mưa. . . . . .



Cô không cách nào khống chế, nghẹn ngào: "Hôm nay em coi như thấy được, em, Nhan Như Y, đối với anh mà nói, cùng những cô gái kia không có gì khác biệt, thậm chí còn không bằng họ. . . . . . Đã như vậy, chúng ta nên chấm dứt ở đây đi. . . . . ."



Nhan Như Y quay người chạy nhanh ra cửa.