Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 135 : Kinh hồn

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Vẻ mặt Hoắc Doãn Văn đặc biệt tự nhiên."Tôi đang ở phòng bên cạnh mời

khách, ra ngoài nghe điện thoại, gặp được trợ lý Triệu, mới biết trợ lý

Nhan cùng hai em đến đây ăn tối. Tôi qua chào một tiếng ——"



Anh nói chuyện rất tùy ý, lấy lý do gặp mặt vô cùng tự nhiên, nên Tiểu

Phỉ và Tiểu Quân buông lỏng người, vô cùng hảo cảm chào Hoắc Doãn Văn!



Tiểu Phỉ hoàn toàn là kiểu cô gái nhỏ sùng bái thần tượng, người đàn ông này không chỉ đẹp trai hơn so với minh tinh nổi tiếng đương thời, hơn

nữa rất có khí thế, làm cho người ta không có cách nào dời mắt khỏi anh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào anh, hơn nữa vừa nhìn đã biết anh

rất có tiền, kiểu đại gia hay lên TV!



Mà Tiểu Quân cũng rất chiêm ngưỡng người đàn ông trước mắt, nghĩ tới sau này mình cũng muốn thành đạt giống như vậy, không cần lên tiếng, chỉ

ngồi ở đó, đã mang theo một loại uy nghiêm, đó là khí thế của người có

tiền!



Hơn nữa nhìn anh vẫn có nét hiền hoà, người cũng thật tốt !



Mới vừa rồi, Nhan Như Y không còn đỏ mặt tìm cách đối đáp, bây giờ da mặt cô đã trắng bệch ra!



Trừ vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài, cô vẫn không biết anh muốn nói gì, sau

đó chỉ biết liều mạng đưa mắt ra hiệu với anh, yêu cầu anh nhanh chóng

đi khỏi nơi này!



Mà Hoắc Doãn Văn giống như không nhận được tín hiệu của cô, còn cùng hai đứa trẻ buôn chuyện. "Nghe chị của hai em nói qua, hai em là sinh đôi

sao!"



Hai người bọn họ rất ăn ý cùng nhau gật đầu, cùng nhau trả lời ‘Đúng

vậy’. Cái này giống như bọn họ nhiều năm bên cạnh nhau, bồi dưỡng ra sự

ăn ý, có thể nói động tác này phải làm rất nhiều lần rồi !



"Cô bé chắc phải gọi là Nhan Như ——" Hoắc Doãn Văn chủ động vươn tay, muốn làm quen với hai đứa bé trước mặt!



Nhan Như Y sợ anh trực tiếp nói tên của hai đứa em mình, liền vội vàng

giới thiệu."Phỉ, Hoắc tổng, em gái tôi tên là Nhan Như Phỉ! Tiểu Phỉ, em chào Hoắc tổng đi!"



"Hoắc tổng!" Tiểu Phỉ vừa bắt tay, vừa rất cung kính kêu lên.



"Đừng gọi anh Hoắc tổng, cũng không phải là ở công ty, gọi anh Hoắc được rồi! Nghe nói, em gái của Phụ tá Nhan là học sinh đứng thứ hai toàn

thành phố!" Hoắc Doãn Văn lập tức khen ngợi nói.



Tiểu Phỉ vui vẻ, lập tức cười híp mắt ."Cũng may, chủ yếu là năm nay đề thi tương đối đơn giản!"



Sau đó Hoắc Doãn Văn quay sang Nhan Như Quân."Còn em chắc là đứng nhất rồi. . . . . ."



"Chào anh, em tên là Như Quân!" Nhan Như Quân lịch lãm giới thiệu mình.



"Vừa nhìn liền biết rất thông minh, có phong thái của học sinh giỏi!"



Hoắc Doãn Văn lại thốt ra một câu khen ngợi, tấm màn khách khí chắn giữa mọi người rơi xuống, tất cả mọi người cùng ngồi xuống. Nhan Như Y lại

như ngồi trên đống lửa, không ngừng đổi tư thế.



"Hai em chọn món ăn đi. Thích gì cứ gọi!" Hoắc Doãn Văn đưa thực đơn cho hai đứa nhỏ, rồi ngồi ngắm, để cho bọn họ tự mình chọn tới chọn lui!



"Hoắc tổng ——" Nhan Như Y nhẹ kêu một tiếng.


"Tối hôm nay nhất định là ăn nhiều thịt bò, cho nên hỏa khí tương đối lớn!" Anh tìm kiếm nguyên nhân!



"Ha ha ——" Cô tiếp tục cười!



"Cho nên, ngày mai em nên bắt đầu ăn chay đi, sẽ giảm bớt hỏa khí!"



"Tốt, nghe lời anh!" Tính khí như vậy, chính cô cũng không thích!



Lúc chia tay, anh đưa tay xoa nhè nhẹ lên mái tóc của cô! Tóc Nhan Như Y bị anh làm rối tung, vội chào anh, xoay người đi vào cửa thang máy ——



Khi cô vừa muốn đi vào nhà, một cặp nam nữ giống nhau như đúc đi về phía cô!



"A ——" Nhan Như Y hoảng sợ kêu to!



*********************************************



Bây giờ, mặc dù mới hơn bảy giờ tối, nhưng sắc trời cũng tối thui, còn

thêm ánh đèn ở từng tầng thường mờ mờ, khiến Nhan Như Y giống như gặp

ma!



Chính là một đôi song sinh long phượng thai, ngồi ngay dưới bậc thang bộ cạnh thang máy. . . . . .



"A ——"



Nhan Như Y kêu lên, khiến cô bé đối diện cũng hét to lên, hai người tiếng kêu chói tai giống nhau như đúc.



"Đủ rồi, hai người kêu cái gì đó?" Tiểu Quân hét lớn một tiếng, ngăn cản tiếng thét chói tai.



Nhan Như Y nghe được thanh âm quen thuộc, ngưng thét chói tai."Tiểu Quân, Tiểu Phỉ ——"



"Chị, hét to quá? Dọa chết người!" Tiểu Phỉ vuốt ngực, thở hổn hển nói!



Như Y vội vàng khôi phục tâm tình."Hai em tại sao lại ở chỗ này? Hai em không phải đang ngủ ở khách sạn sao?"



Tiểu Phỉ lập tức khôi phục tinh thần, kéo cánh tay chị, hạ thấp giọng

hỏi."Chị, chị hãy thành thật nói cho em biết, chị và Hoắc tổng có phải

đang hẹn hò?"



Thần kinh Nhan Như Y lập tức liền căng thẳng, phòng bị nhìn hai em."Đừng nói mò, không thể nào!"



"Còn dám nói không có? Mới vừa rồi, chúng em còn thấy hai người cùng một chỗ, rất thân mật, những động tác này không phải một ông sếp có thể làm với nhân viên!" Nhan như Phỉ sờ sờ tóc của chị!



Nhan Như Y lên tiếng."Thật không phải đâu, anh ấy luôn xem mình người lớn, xem chị là như em gái. Chỉ là như vậy!"



"Thật?" Tiểu Phỉ có chút nghi ngờ!



"Đương nhiên là thật!" Cô khẳng định."Em suy nghĩ một chút, nếu như

chúng ta thật sự là có quan hệ người yêu, cũng sẽ không chỉ thực hiện

mỗi động tác này rồi !" Nhan Như Y đưa tay vuốt nhẹ tóc em gái!



Hiện tại, cô cảm thấy vô cùng may mắn, khi mới rồi, anh chỉ vuốt nhẹ tóc cô, không hơn.