Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 140 : Gần trong gang tấc, xa tận chân trời

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Ánh sáng không ngừng lóe lên, càng ngày càng đậm mùi hỏa dược của pháo hoa, tiếng pháo đinh tai nhức óc, trên bầu trời, từng đợt pháo hoa đủ màu sắc nở rộ rồi biến mất. Nhan Như Y chợt thấy mất mác!



Không có, không có, không nhìn thấy người cô muốn tìm.



"Chị, sao vội vã chạy ra ngoài làm gì?" Nhan Như Quân tìm một vòng lớn, rốt cuộc tìm được chị. Mặc dù hôm nay là đêm 30, bên ngoài hay có người ra ngoài để đốt pháo hoa, nhưng khuya cũng không an toàn a!



Tiểu Quân lo lắng hỏi chị."Vội vã gặp người nào sao? Giày cũng không đổi!"



Nhan Như Y lần nữa nhìn quanh bốn phía, lắc đầu một cái."Không có, mới vừa rồi chị về phòng, phát hiện không tìm thấy chìa khóa, nên muốn ra ngoài tìm vì sợ ban ngày đánh rơi!"



"Cái chìa khóa sao? Cái chìa khóa em thấy trên nóc tủ giày!"



Nhan Như Y hạ mắt, buông lỏng cười một tiếng."Thì ra là ở nhà, vậy thì tốt!"



Sao lại mất bình tĩnh như vậy. Có lẽ chỉ là cô đa tâm, Hoắc Doãn Văn làm sao sẽ đến đây?



Sẽ không!



Mang theo thất vọng cùng tâm tình rối tung, Nhan Như Y đi vật vờ ngoài đường cho đến lúc vào hàng lang mờ tối!



Về đến nhà, Dì Lưu đã trở về nhà mình, Tiểu Phỉ vẫn còn ở xem ti vi.



"Chị, anh, chúc mừng năm mới!"



"Chúc mừng năm mới!" Nhan Như Y mất hồn mất vía lặp lại như máy!



"Bao tiền lì xì của em!" Tiểu Phỉ đưa cả hai tay ra trước, cười híp mắt!



Nhan Như Y phát nhẹ vào lòng bàn tay của em gái."Chờ đến ngày em chuẩn bị quay lại trường, chị sẽ mừng tuổi!"



"Không cần, chị, hay là trước cho đi! Ngày mai. . . . . . Ngày mai em cùng đi chơi với bạn nữa!"



"Không có thương lượng! Chị có chút mệt mỏi, về phòng ngủ trước!" Nhan Như Y cố ý hung hăng nói, sau đó đi vào phòng ngủ. Rồi, cô cầm điện thoại lên, do dự một chút, rồi nhắn cho anh."Anh ăn tiệc tất niên chưa?"



"Ăn rồi!" Tin nhắn trả lời rất nhanh chóng!



"Anh đang ở đâu?" thời điểm gửi tin nhắn đi, lòng của cô rối bời, ước mong anh ở gần đâu đây, lại không muốn anh quá gần mình!



"Nhà!"



Thấy câu trả lời này, tâm Nhan Như Y thoáng thả lỏng. Đúng rồi, lễ mừng năm mới, anh nhất định ở nhà. Sau cùng, cô cũng không thêm tin nào nữa!
Mà khi cô vừa quay lưng đi, một hình dáng cao lớn ngạo nghễ trong bộ vét thủ công của Ý, đôi giày da đặt may đặc biệt từ Pháp, tóc cắt tỉa gọn gàng lại không mất vẻ bức người, bước đến. Sự xuất hiện của anh, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, kỳ quái làm sao lại có người thuộc giới thượng lưu xuất hiện ở quán ăn vặt như vậy!



Anh chỉ là đứng lẳng lặng trước quán mì cay Thành Đô, cũng không có ý tứ tiến lên mua, nhìn một hồi lâu sau, anh quay người đi, rẽ sang một hướng khác ——



Bóng dáng của anh, cùng nhân dáng gầy yếu kia càng ngày càng xa ——



. . . . . .



Nhan Như Y lại một lần nữa trở lại B thị, năm sau B thị nghênh đón thế vận hội Olimpic, nên các hoạt động chuẩn bị rất phong phú, đủ loại diễn tập không ngừng trình diễn! Mặc dù cuộc sống ở cái thành phố bị đảo lộn đến người ngã ngựa đổ, nhưng ai cũng đều rất háo hức đợi Olympic khai mạc!



Theo cuộc sống không ngừng đẩy mạnh tới trước, tâm tình của Nhan Như Y lại càng lúc càng nặng nề! Bởi vì tháng tư sắp tới, nghĩa là lễ cưới của anh sắp đến!



Có mấy lần, trên đường đến trường dạy học, cô đi ngang qua cửa Hằng Viễn, mong đợi sẽ một lần tình cờ gặp anh, cho dù là xa xa, cô cũng mong nhìn lại bóng dáng thân yêu!



Nhưng, mặc dù cô thả bước chậm như thế nào, cũng không có thấy anh!



Mà cô cũng thường ngẩn người bồi hồi ở khu vực gần Dật Lâm Hiên, nhưng cũng không nhìn thấy xe của anh, hay bất cứ ai từng quen anh!



Chỉ là, không có nhìn thấy, cô cũng không muốn buông tha, thường sẽ đi đến đây!



Kha Văn cùng Chu Sùng đang rất tốt, Chu Sùng được gia đình an bài xuống huyện làm công việc văn phòng cho cơ quan chính phủ, đối với anh cũng là một cách tôi luyện.



Cô cũng từng nghĩ tới qua Kha Văn hỏi thăm tin tức Hoắc Doãn Văn, mấy lần mở miệng muốn hỏi, nhưng vừa nghĩ có thể như thế nào đây, cuối cùng liền thôi!



Cô cho là. . . . . . không có cơ hội gặp được anh, nhưng một ngày cuối tháng ba. . . . . .



Trên đường về nhà, ngang qua Dật Lâm Hiên, cô nghe thấy tiếng kêu của Phụ tá Triệu!



"Trợ lý Nhan —— đã lâu không gặp!"



"Anh Triệu!" Nhan Như Y nói không ra được cảm giác, kích động lại khổ sở đan xen. Trợ lý Triệu ở chỗ này, có phải Hoắc Doãn Văn cũng ở nơi đây. Nghĩ đến đây, lòng của cô lại nhảy loạn, trong đại não là một mảnh trống không chết lặng! Ánh mắt của cô không tự chủ nhìn xung quanh, tìm xe của anh!



Trợ lý Triệu chỉ chỉ tầng cao của khách sạn."Hoắc tổng đang ở lầu trên cùng!"



Quả nhiên, anh đang nơi này!



Cô mừng rỡ, anh với cô thật rất gần nhau trong gang tấc, cũng khó cùng nhau ở chung một chỗ, cô và anh dường như xa mãi tận chân trời ——



Biết anh đang nơi này, rồi sẽ thế nào?