Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 141 : Xa xôi ngàn dặm

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Thật lâu thật lâu, Nhan Như Y mới tìm được thanh âm của mình, ‘à’ một tiếng, cô có thể hình dung nét mặt mình khẩn trương đến mức co quắp —— muốn khóc, lại cố nén không thể khóc!



Trừ một tiếng ‘à’, cô không biết mình nói gì!



Lý trí bảo cô hãy đi mau, nhưng chân của cô lại như mọc rễ, một bước cũng không thể di chuyển!



Trợ lý Triệu chuyển đề tài, chỉ vào một chiếc xe thể thao màu vàng cực kỳ sang trọng, nói: "Đây là chiếc xe mới của Hoắc tổng!"



Nhan Như Y liếc mắt nhìn, thật ra cô không hiểu nhiều lắm về xe cộ, nhưng chiếc xe này cô nhận biết được. Mấy ngày trước triển lãm xe vừa diễn ra, lúc ấy chiếc xe này chưa có để giá, về sau báo chí cho biết, giá của chiếc này thấp nhất cũng muốn sáu ngàn vạn!



Thoáng giật mình, Nhan Như Y biết đến lúc mình nên rời khỏi, nên chào tạm biệt Trợ lý Triệu." Trợ lý Triệu, em phải về rồi, hẹn gặp lại!"



"Phụ tá Nhan, khoan hãy đi ——" Trợ lý Triệu đuổi theo, chặn đường Nhan Như Y!



Nhan Như Y không thể không dừng bước."Trợ lý Triệu, có chuyện gì không?"



"Phụ tá Nhan, Hoắc tổng…, Hoắc tổng hiện tại không tốt lắm!" Trợ lý Triệu nói rất uyển chuyển.



Cô không suy nghĩ nhiều, anh là người lắm tài phú cùng quyền lợi, mặc dù không tốt, lại không biết không tốt như thế nào? Cho nên chỉ tùy tiện hỏi một câu."Hoắc tổng thế nào?"



Trợ lý Triệu giống như khó thổ lộ, cuối cùng chỉ nói một câu."Chọc ra một ít chuyện, có chút phiền toái!"



"Tìm được biện pháp giải quyết chưa?" Chọc ra một ít chuyện? Đoán chừng cũng chỉ trên phương diện làm ăn.



"Đang liên hệ với một vài người!" Trợ lý Triệu nói rất uyển chuyển.



Thật ra, trong lòng Nhan Như Y cũng đã có câu trả lời. Người anh quen biết đều có chức có quyền, cho dù vấn đề khó khăn mấy cũng có thể giải quyết!



Đang lúc ấy, điện thoại Trợ lý Triệu vang lên, anh vội vàng bắt máy."Dạ, tốt ——" Anh lại nhìn Nhan Như Y một cái, sau đó nói qua điện thoại."Hoắc tổng, tôi ở dưới lầu gặp được Trợ lý Nhan, anh có muốn nói chuyện với cô ấy!"



Nhan Như Y cả kinh, đối với câu nói của Trợ lý Triệu, cô cảm thấy khó thở!



"Dạ, tôi sẽ đưa điện thoại cho Phụ tá Nhan!" Nói xong, anh đưa điện thoại cho Như Y."Hoắc tổng muốn nói chuyện với cô!"




"Ra cửa không có mang mắt theo à? . . . . . ." Theo sau đó là một câu mắng người!



*********************************************



Đụng phải người rồi, cô chỉ có thể nói ‘ thật xin lỗi ’, người này thế nào còn mắng cô nữa đây? Hơn nữa còn có mùi vị của Tứ Xuyên, thật mất mặt. Nhan Như Y đang muốn cùng đối phương nói cho ra ngô ra khoai. . . . . .



Vừa nhìn thấy người đối diện, mắt Như Y lập tức mở to ra.



Người phụ nữ hơi thấp, mập mạp, da đen, tóc quăn, mặc một áo khoác vàng nhạt, hơn 40 tuổi —— Cô biết, kinh ngạc một tiếng nói." Dì Lý!"



Dì Lý là bà chủ của tiệm tạp hóa đối diện trường cấp II của cô.



Đối phương thấy Như Y, cũng kinh ngạc một chút, lập tức thu hồi vẻ mất hứng, lộ ra nụ cười, vội vàng tiến lên nói chuyện, thật là nơi xa, đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng."Như Y, thật không nghĩ tới trùng hợp như thế, ở chỗ này gặp được con! Duyên phận, thật là duyên phận!"



"Dì Lý, sao dì lại ở đây?"



"Con trai dì vừa vay tiền mua được căn hộ ở đây, dì đến xem lắp đặt trang thiết bị nội thất đến đâu rồi!" Dì Lý chỉ chỉ tòa nhà cao tầng cho thuê hoặc bán cách đó không xa.



Như Y theo ngón tay dì Lý, tòa nhà này đã được xây dựng cách đây chừng 5-6 năm, vẫn còn rất mới, do Hằng Viễn khai thác!



"Anh cũng mua được căn hộ ở đây à? Thật là lợi hại!" Nhan Như Y không quên khen ngợi một câu, có thể mua được nhà ở đây, là một chuyện không thể tưởng tượng nổi!



Quả nhiên, dì Lý khoe khoang thật vui mừng, cười đến mắt cứ nhắm tít lại!"Như Y cũng ở đây à, vậy tốt quá. Hai nhà chúng ta quen nhau từ hồi con còn học cấp 2!"



Như Y cười cười, khiêm tốn nói."Nào có, con chỉ thuê nhà thôi, làm sao so sánh được với con của dì!"



"Ai, con bé này, còn khiêm tốn với dì làm gì!" Dì Lý vỗ lên vai cô, thần bí hề hề nhỏ giọng nói: "Dì Lý biết con đang lui tới với một bạn trai rất tuấn tú, nhìn qua là biết người có tiền?"



Nhan Như Y có thể bảo đảm dì Lý nhất định là nói vớ vẩn, bằng không thì nhớ nhầm, bởi vì khi cô ở nhà, cho tới bây giờ, không có lui tới qua lại với bất cứ người bạn trai nào. Từ Nhất Minh mặc dù cũng ở Tứ Xuyên, nhưng anh ta là người Thành Đô, không ở gần nhà cô!"Dì Lý, con làm gì có bạn trai nào!"



"Con còn lừa gạt dì. Đêm giao thừa vừa rồi đó, có người đàn ông đến quán dì mua thuốc lá, còn hỏi thăm tình hình gia đình con, dì hỏi anh ta là ai, anh ta nói là bạn của con ——" Dì Lý giống như cầm chắc chứng cớ, rõ ràng nói."Dì nói nhất định là bạn trai của con? Nghe qua khẩu âm, anh ta chắc phải là người B thị, gần sang năm mới ngàn dặm xa xôi còn đến thăm con, không phải bạn trai con, thì là ai?"