Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 142 : Lẫn nữa đắm chìm

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Lời nói của dì Lý khiến Nhan Như Y khiếp sợ không thôi, ngực lại giống như bị vật nặng đè lên, cô thạm chí còn quên hô hấp!



Hôm 30 có một người đàn ông vào đây hỏi thăm cô? Giọng thành phố B?



Là anh sao? Sẽ là anh sao?



Nhan Như Y theo bản năng bắt lấy cánh tay của dì Lý, ngừng thở hỏi: "Dì Lý, bộ dạng của người hỏi về con hôm đó thế nào?"



Dì Lý hoàn toàn không suy nghĩ đã lập tức trả lời: "Dì nhớ, dì nhớ, ấn tượng vô cùng sâu sắc, người đàn ông đó cao hơn 1m8, mặc một bộ âu phục tối màu, áo sơmi xám, giống như những ngồi sao trên tivi, đây vẫn là lần đầu tiên dì thấy có người mặc âu phục lại đẹp như vậy, lại có có khí chất của ông chủ, hơn nữa bộ dạng của cậu ấy còn rất đẹp trai..."



Trước đây bà thấy đàn ông mặc âu phục, có vẻ cũng có ít tiền, nhưng dáng người rất béo. Có thể mặc âu phục đẹp mắt một chút, người đàn ông đó lại nhìn có vẻ không có tiền. Đây thật sự là lần đầu tiên, bà thấy một người mặc âu phục đẹp trai như vậy, lại lộ ra vẻ phú quý!



Nghe đến đó, Nhan Như Y đã có thể xác định nhất định người này là Hoắc Doãn Văn, vì chỉ có anh mới có năng lực này, khiến cho người khác chỉ mới gặp một lần, đã qua hơn một tháng, còn có thể nhớ sâu sắc đến vậy!



Nhịp tim lại lần nữa muốn rung lên, nước mắt cũng không khống chế được đảo quanh nơi đáy mắt.



Suy nghĩ của cô trở về ngày 30 đó, lúc này cô đang ở nhà bận rộn chuẩn bị cơm tất niên, anh lại ở cạnh nhà cô. Khoảng cách giữa bọn họ lại gần như vậy... gần như vậy!



cuộc goi vào đêm 30 đó, nhất định là do anh gọi tới!



Lòng của Nhan Như Y kích động, mà cũng đau đớn như dao cắt vậy. Vừa nghĩ đến đêm 30, anh lẻ loi một mình đứng trong bóng đêm, hút thuốc lá, chân mày cô đơn chau lại, chóp mũi của cô không nhịn được ê ẩm, nước mắt cũng không khống chế được tuôn trào.



Dì Lý vừa nhắc đến người đep trai đó, hình như không dừng lại được. "Cậu ấy còn đứng ở trước cửa cấp ba một hồi, đúng rồi, tối 30 cậu ấy còn ở cửa hàng đồ ăn gọi một cuộc điện thoại, nhưng thông rồi lại không lên tiếng!"



Anh đứng trước cửa cấp ba rất lâu? Đó là nơi cô từng học!



"Dì Lý, thật xin lỗi, cháu còn có chuyện đi trước, vài ngày nữa cháu sẽ qua thăm dì!" Nói xong, cô buông cánh tay dì, quay người, chạy về đường cũ!



Cô chạy như bay, đã không nghe thấy câu nói gặp lại sau của dì, bên tai là từng tiếng nỉ non của Hoắc Doãn Văn, Như Y, Như Y, trong giọng nói tràn đầy nỗi nhớ nhưng đối với cô, nhớ nhung đến đau đớn.



Nước mắt không ngừng làm mờ tầm mắt của cô, cô vừa chạy, vừa dùng mu bàn tay lau mắt!



Không muốn, không muốn, không muốn, cô không muốn, cô yêu người đàn ông luôn nhớ cô đến đau khổ, cô phải đi gặp anh!



Trợ lý Triệu đang chuẩn bị lái xe rời đi thì lập tức thấy được Nhan Như Y đang chạy về phía mình, khuôn mặt khổ sở lập tức lộ vẻ hoảng hốt. "Trợ lý Nhan, sao cô lại trở về rồi?"



"Tôi phải đi gặp Hoắc Doãn Văn, tôi phải đi gặp anh ấy!" Lúc này, gương mắt cô đã giàn giụa nước mắt!



"Hả, tổng giám đốc Hoắc, hiện tại anh ấy đang ở tren tầng cao nhất, phòng tổng thống!" Trợ Lý Triệu quá đỗi vui mừng nói!



"Tôi biết rồi!" Nhan Như Y nặng nề hô hấp, thở không ra hơi, nhưng việc này cũng không khiến bước chân cô chậm lại, cô nhanh chóng chạy vào địa sảnh, tiến vào thang máy, nhấn số tầng anh đang ở.



Sau, cô nhìn con số trong thang máy không ngừng đi lên, cuối cùng cũng đến tầng anh đang ở.




"Anh gặp chuyện xấu thì đừng nên gạt em!"



"Dĩ nhiên là không, họ còn chờ anh, không nói với em nữa!" Anh đi vào phòng tắm, nhanh chóng mặc quần áo rời đi!



Người phục vụ đẩy xe thức ăn vào, không hiểu sao Nhan Như Y lại cảm thấy đồ ăn tối nay cực kỳ ngon, đã lâu cô không được ăn ngon như vậy rồi!



Từ lúc chín rưỡi, cô đã mong ngóng anh quay về, mười rưỡi, cô gấp gáp, gọi điện thoại cho anh, nhưng vẫn không có người nghe máy. Sau đó, trợ lý Triệu gọi điện thoại cho cô.



"Trợ lý Nhan, tổng giám đốc có một cuộc xã giao, anh ấy muốn tôi gọi điện cho cô, nói cô đừng lo lắng!"



"Là cuộc xã giao gì? Không liên quan đến chuyện ở cục công an sao?" Cô nắm điện thoại, sốt ruột hỏi.



"Không... không có, trợ lý Nhan yên tâm!"



Dù họ muốn cô yên tâm, nhưng cô mơ hồ có thể cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, phải nói là rất phức tạp.



Chỉ cần là chuyện Hoắc Doãn Văn có thể giải quyết, nhất định sẽ không làm anh phiền lòng. Nếu như chuyện này quấy nhiễu đến anh, thì đó chính là chuyện khiến anh có chút khó giải quyết!



Chẳng lẽ, chuyện này có dính dáng rất lớn?



Mà suy nghĩ của cô quả nhiên không sai, cô nghe được chuyện của Hoắc Doãn Văn từ Cao Hải!



Là anh chủ động gọi điện cho cô.



"Em nghe gì chưa?" Điện thoại vừa thông anh đã hỏi.



Nhan Như Y bị hỏi đến mơ hồ. "Nghe nói gì? Điên khùng!"



"Thì là vấn đề của bạn trai bí mật của em!"



"Hoắc Doãn Văn?"



"Chính là anh ta!"



Lòng của cô lạp tức quặn lại, Cao Hải cũng nghe nói chuyện của Hoắc Doãn Văn, vậy chuyện này quan hệ rất lớn. "Rốt cuộc là chuyện gì, anh mau nói cho em biết!"



"Cũng chia tay rồi em còn vội vàng như vậy làm gì? Còn lo lắng cho anh ta sao?" Cao Hải châm chọc cô.



Cô không quan tâm. "Anh có nói hay không?"



"Được, anh nói... cái tên đó đột nhiên gặp phải một ít chuyện, có một cô gái còn chưa đến 18 tuổi, tố cáo anh ta uy hiếp, buộc cô ta bán dâm!"