Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 144 : Tranh chấp một chiếc áo

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Cùng Hoắc Doãn Văn lần nữa đi chung với nhau, Nhan Như Y không nói cùng ai, chỉ lặng lẳng tự vui trong lòng.



Thật ra, cô rất muốn nói cho bạn thân của mình biết, nhưng không thể. Thứ nhất, cô không phải là kẻ hay ba hoa, hơn nữa, ở cùng với người trong lòng không phải là chuyện để khoe khoang!



Đợi chút đi, chờ đến ngày có thể quang minh chính đại cùng anh nắm tay ở một chỗ!



Ngày ấy, Kha Văn tìm cô đi dạo phố, Nhan Như Y cũng không như ngày trước, cự tuyệt mà vui vẻ nhận lời! Cô lang thang trước quầy mỹ phẩm, rồi dạo quanh các cửa hiệu nam trang cao cấp!



Cô ngắm nghía vài bộ quần áo, rồi nhìn qua dãy cà vạt .



Kha Văn rất hiếu kỳ."Thế nào? Định mua cho bạn trai!"



Nhan Như Y thu hồi tầm mắt, nhìn bạn thân, lắc đầu một cái, mở to mắt nói dối."Không có nha!"



Kha Văn nheo mắt lại, không tin lời của cô."Tớ mới không tin đâu, nếu như không có bạn trai, cậu làm gì một mực nhìn thời trang dành cho nam giới như vậy?"



"A, vài ngày nữa Tiểu Quân làm MC trong một chương trình ở trường học, nên muốn chuẩn bị cho em ấy một bộ lễ phục chỉnh tề!" Nhan Như Y thuận miệng nói, không thể chia sẻ nỗi ngọt ngào ấy với bạn!



"Thật?"



"Tớ lừa cậu làm cái gì? Nếu như có bạn trai, tớ đương nhiên phải nói cho cậu biết đầu tiên rồi!" Nói xong, Nhan Như Y lại bắt đầu ngắm nghía mấy bộ vét. Có một bộ màu vàng gỉ sét, chất liệu vải mỏng nhẹ, vân chìm, xem ra vừa trang trọng vừa trẻ trung, rất thích hợp với anh!



Anh đưa cho cô một chí phiếu để tiêu pha, cô cũng chẳng biết nên mua cho mình cái gì! Thật ra, cô cũng hiểu được, về sau cùng anh ở chung một chỗ, phải chịu khó nâng cấp khâu thẩm mỹ của mình, y phục, trang sức… mới xứng với thân phận của anh. Đến lúc đó nên mặc, nên dùng gì, cô cũng nhất định sẽ mua thêm nhiều thứ.



Nhưng bây giờ, bọn họ phải giữ bí mật nha, cô mua trang phục đắt tiền đến hù chết người gì đó, thì có ích lợi gì đâu, còn không phải chỉ có nước đặt trong tủ quần áo để ngắm?



Cho nên, anh muốn cô đi mua sắm, vậy mua cho anh đi!



Ngày mai. . . . . . Hoặc là tí nữa, sau khi Kha Văn về rồi, cô có thể tới đây mua, hôm nay trước tiên chọn trước đã!



Kha Văn nhăn lỗ mũi, không hoàn toàn tin lời cô."Vậy cậu có đủ tiền mua cho Tiểu Quân bộ trang phục đắt tiền đến thế sao?" Hơn mười vạn !



"Tớ đâu có điên ! Làm sao có thể mua cho em ấy bộ trang phục quá đắt tiền như vậy!" Nhan Như Y chỉ chỉ lỗ mũi mình, nhỏ giọng nói.



"Vậy sao cậu vẫn còn ở lì trong shop này!" Kha Văn cũng nhỏ giọng nói!



Nhan Như Y kéo bạn tốt ra khỏi shop thời trang, cố làm ra vẻ rất thông minh lại rất keo kiệt."Thực ngốc, tớ đương nhiên nhìn kỹ hàng xịn, rồi ra xem hàng fake, chỉ tốn mấy trăm đồng, nhưng dĩ nhiên chất lượng cũng phải tốt nhất định!"




"Đi thôi. . . . . ." Nhan Như Y lôi Kha Văn, cố nén nụ cười hưng phấn. Ha ha, cũng may, mặc kệ nói thế nào y phục không có bị người khác mua đi!



Kha văn nghi hoặc nhìn cô, lại không ngừng nháy mắt nhìn Nhan Như Y, dùng môi ngữ nói."Cậu thật muốn đi sao? Không lưu lại chào anh ấy?"



Nhan Như Y làm ra vẻ không có chút thương cảm, kéo tay bạn, sau đó nói: "Không, chúng ta hay là đi thôi!"



Kha Văn không có biện pháp, đi theo cô ra cửa."Này, cậu làm gì đấy à? Nếu gặp được, liền cùng anh ấy trò chuyện? Mặc dù không thể làm người yêu, cũng không thể như người xa lạ chứ?"



"Nói gì đấy? Nói lung tung!" Nhan Như Y tiếp tục giả vờ rất lạnh nhạt!



Kha Văn tức giận đến dậm chân."Thật là bị tác phong của cậu làm tức chết rồi, đi thôi!"



Nhan Như Y đuổi theo bạn, ở phía sau lưng Kha Văn cười cười. Ha ha, cô bây giờ đã cùng Hoắc Doãn Văn ở cùng một chỗ nha, cần gì phải ra vẻ ân ân ái ái, thân mật ở nơi công cộng? Bọn họ bây giờ hiểu được chưa phải là cơ hội tốt!



Kha Văn quay đầu lại nhìn Nhan Như Y."Nói thật, nếu như không phải mới vừa rồi Hoắc Doãn Văn xuất hiện, tớ lập tức quyết định mua bộ quần áo kia, mặc dù tớ không dùng được, nhưng chính là không ưa sắc mặt hai cô gái kia!" Nghe lời của hai cô kia, rõ ràng chỉ là đám gái bám đại gia, giả bộ cái gì mà giả bộ!



"Oa, như vậy bạn tớ rất có thực lực à? Thế nào, cậu săn tin tốt à, có tiền thưởng sao?" Nhan Như Y giật mình một cái.



"Có tiền thưởng cái gì, đi theo lãnh đạo, mệt mỏi muốn chết, dù là bắt được chuyện tốt, tiền thưởng cho nhân viên cũng chỉ nhiều nhất là 200 đồng!" Kha Văn bĩu môi.



"Vậy tiền là ——" chẳng lẽ là của Chu Sùng?



Kha Văn nhăn nhăn lỗ mũi, sau đó vỗ vỗ túi của mình, có chút ngượng ngùng."Anh ta đi làm dưới cơ sở, cho tớ chi phiếu, bên trong có hơn một trăm vạn!" Kha Văn rất nhỏ giọng mà nói, sợ bị người khác nghe được.



Nhan Như Y nheo mắt lại, giống như là muốn dùng nghiêm hình tra khảo bạn."Không tệ, anh ấy đối với cậu tốt như vậy, xem ra chuyện tốt của hai người gần rồi !"



Kha Văn lại cau mũi một cái."Gần cái gì à? Anh ta muốn tớ mua đồ mới cho anh ta, hơn nữa anh ta còn không cho tớ phung phí tiền của, yêu cầu phải có hóa đơn! ! Chỉ là, trong thẻ có hơn một trăm vạn, thế nào cũng có thể ứng biến trong trường hợp khẩn cấp!"



Nghe xong lời bạn, Nhan Như Y thật muốn cười thật to rồi."Nếu Chu Sùng đưa cho cậu nhiều tiền như vậy, sao cậu lại chỉ mua cái ví hơn hai ngàn đồng cho anh ấy?" Đoán chừng lỗ mũi của Chu Sùng sẽ tức lệch ra đấy!



"Hơn hai ngàn cũng đã rất quý, có được hay không? Nếu như anh ấy không thích, tớ để lại đựng tiền!" Lại nói, hơn hai ngàn, cũng là tiền mồ hôi, xương máu của cô mà!



Nhìn bộ dáng hạnh phúc của Kha Văn, Nhan Như Y cũng không nhịn được nhớ lại Hoắc Doãn Văn, nghĩ tới lúc anh mặc bộ vest kia, nhất định rất tuấn tú!



Hắc hắc, cô đã không kịp chờ đợi muốn nhìn rồi!