Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 91 :

Ngày đăng: 16:43 27/05/20


Edit: MarisMiu



An Dĩ Mạch không biết nên gọi Thượng Quan Niên làm sao, nên cũng chỉ có thể gọi là ông ấy để thay thế. An Mặc Hàn gật đầu một cái, thật ra tối hôm qua sau khi An Dĩ Mạch ngủ, tiểu Trương gọi điện thoại tới nói Thượng Quan Niên đã tỉnh. Hơn nữa, tiểu Trương còn nói tối hôm qua trong phòng bệnh náo loạn rất lâu, đến khuya mới yên tĩnh lại. Thượng Quan Hồng và Tô Lạc cũng cùng nhau trở về Thượng Quan gia rồi, xem ra Thượng Quan Niên đã biết chân tướng.



"Em mau ăn điểm tâm, xế chiều hai ta đến bệnh viện xem một chút."



"Được."



Nghe An Mặc Hàn nói muốn đi bệnh viện xem một chút, An Dĩ Mạch mới an tâm ăn điểm tâm. An Mặc Hàn cũng ăn sáng đơn giản, sau đó cùng với An Dĩ Mạch đi tới biệt thự Ly Sơn.



Lúc này Lãnh Hạ đã rời giường, cũng đã dùng qua bữa sáng. An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cùng với Lãnh Hạ đi vào trong sân, sau đó nói chuyện phát sinh ngày hôm qua. Sau khi nghe xong Lãnh Hạ chỉ thở dài.



"Đây đều là số mệnh mà, hôm qua mẹ cũng thấy được tin tức này. Mới đầu còn không dám tin, nhưng về sau biết con là con gái của Dạ Tình, mẹ liền tin tưởng."



Lãnh Hạ nói một câu như vậy khiến An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cảm thấy mê hoặc.



"Mẹ, chẳng lẽ người biết Dạ Tình?"



An Dĩ Mạch kéo cánh tay của Lãnh Hạ. An Mặc Hàn cũng nhìn Lãnh Hạ, anh cũng có nghi ngờ giống Dĩ Mạch.



Lãnh Hạ gật đầu, thở dài một hơi.



"Thật ra mẹ và Dạ Tình cũng không tính là biết. Hồi đó Dạ Tình trở thành minh tinh, không ai là không biết bà ấy. Sau đó đột nhiên Dạ Tình biến mất khiến cho mọi người hoang mang. Lúc ấy mẹ cũng bởi vì tò mò, một cô gái xinh đẹp không gì sánh được như vậy, làm sao lại đột nhiên biến mất, nên mẹ liền quấn ba của các con, bảo ông ấy giúp mẹ điều tra Dạ Tình. Mặc dù sau vụ điều tra đó không có kết quả gì, nhưng ấn tượng của mẹ về bà ấy rất sâu sắc.”



"Sau đó thì sao?"



"Sau đó, mẹ cũng dần dần quên mất Dạ Tình người này. Có điều khi lần đầu tiên nhìn thấy con hôn mê bất tỉnh, mẹ liền cảm giác con rất quen thuộc. Hình như mẹ đã gặp qua dung mạo của con ở đâu đó. Lúc đó, bởi vì con còn quá nhỏ, nên mẹ cũng không nhớ tới."


Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn chớp mắt vài cái với cô. Rất lâu sau, An Dĩ Mạch mới phản ứng lại, chỉ là lúc này Thượng Quan Niên và Lillian đã vui tươi hớn hở đồng ý nguyện vọng của An Mặc Hàn.



Trên đường trở về, An Dĩ Mạch một mực hỏi tại sao An Mặc Hàn lại muốn làm như vậy. Ngày hôm qua, chuyện của bọn họ mới được đưa ra ánh sáng, mà thân thế của cô cũng là vào ngày hôm qua mới sáng tỏ. d i e n d a n miu l e q u y d o n Nhưng bây giờ lại lập tức tuyên bố chuyện đính hôn của bọn họ. Chuyện trước còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại thêm một chuyện nữa, cô thật là đau đầu mà.



"Dĩ Mạch, thật ra anh đã sớm muốn làm như vậy."



"Hả? Có ý gì?" An Dĩ Mạch không hiểu.



An Mặc Hàn cười cười, "Anh nói, thật ra anh đã sớm muốn hai đứa mình đính hôn."



An Mặc Hàn nói lại lần nữa, nhưng An Dĩ Mạch vẫn tỏ vẻ không hiểu. An Mặc Hàn lắc đầu một cái, nhìn nét mặt cười cười của An Dĩ Mạch, tràn đầy cưng chiều, sau đó không nói gì thêm, nghiêm túc lái xe.



Hiện giờ An Dĩ Mạch không hiểu cũng không sao, An Mặc Hàn tin tưởng rất nhanh An Dĩ Mạch sẽ hiểu rõ ràng. Thật ra anh đã sớm muốn đi tới bước này, chỉ là mãi cho tới nay, quan hệ ở bên ngoài không cho phép anh và Dĩ Mạch làm như vậy.



Mặc dù, tên tuổi của An Dĩ Mạch rất ít người biết, nhưng nếu như đi tìm hiểu, rất dễ dàng có thể tra được mười mấy năm trước An Dĩ Mạch được Lãnh Hạ và An Dữ Triết tuyên bố là con gái với người ngoài, là chị của An Mặc Hàn.



Mặc kệ  ở bên ngoài quan hệ của bọn họ là cái gì, An Mặc Hàn cũng sẽ không để ý. Nhưng An Dĩ Mạch biết, nếu như bọn họ là chị em, mà anh và An Dĩ Mạch tuyên bố là người yêu, như vậy dư luận sẽ ảnh hưởng đến An Dĩ Mạch. An Mặc Hàn biết, không phải Dĩ Mạch để ý đến dư luận, mà là Dĩ Mạch lo lắng dư luận sẽ tổn thương đến anh. Dù sao anh cũng là tổng giám đốc của quốc tế Mặc Mạch. An Dĩ Mạch không muốn mọi người có cái nhìn không tốt với anh, cũng không muốn bởi vì cô mà ảnh hưởng đến sự phát triển của quốc tế Mặc Mạch.



"An Mặc Hàn, là anh cố ý đúng không?"



Vừa trở lại An gia, đột nhiên An Dĩ Mạch nói ra những lời này, mà lúc này trên mặt của An Dĩ Mạch đã không còn nghi ngờ, trong ánh mắt của cô cũng trong veo. Bây giờ cô cứ đứng thẳng ở trước mặt của An Mặc Hàn như vậy, ngẩng đầu không chút sợ hãi chống lại ánh mắt của An Mặc Hàn, cả người đều tràn đầy tự tin. An Mặc Hàn thấy An Dĩ Mạch như vậy thì cười cười. Đây mới chính là An Dĩ Mạch nha, là An Dĩ Mạch tự tin dũng cảm, có năng lực, đây mới chân chính là An Dĩ Mạch.



An Dĩ Mạch của bây giờ và An Dĩ Mạch của ngày hôm qua khác nhau hoàn toàn. Bây giờ cô tràn đầy tự tin, giống như một vị nữ vương muốn giẫm vạn vật thế gian xuống dưới chân.



"Nghĩ thông suốt rồi sao?"



An Mặc Hàn cưng chiều sờ sờ cái mũi thẳng của cô, An Dĩ Mạch dè bỉu anh. Có một loại kích động muốn đập bẹp anh, nhưng lúc này An Mặc Hàn đã kéo cô đi vào trong phòng khách, cô cũng không có bất kỳ cơ hội nào có thể động thủ.