Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 92 :

Ngày đăng: 16:43 27/05/20


Editor: MarisMiu & Tuyen83



"An Mặc Hàn, anh hãy thành thật nói cho em biết, rốt cuộc anh còn muốn làm chuyện gì nữa?"



An Dĩ Mạch ngồi ở trên sofa trong phòng khách, nhìn An Mặc Hàn chằm chằm. An Mặc Hàn cười cười, sau đó nhún vai.



"Không, chỉ những thứ này thôi. Em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, anh nghĩ chắc anh cũng không cần phải giải thích nữa. Anh thừa nhận tất cả chuyện này đều là kế hoạch của anh, nhưng cũng có một số việc đã vượt ra khỏi dự tính của anh."



"Lại còn có chuyện gì vượt ra khỏi dự tính của anh nữa à? Không phải anh rất lợi hại sao? Tất cả mọi người đều là diễn viên của anh, mọi chuyện đều phát triển theo đúng kịch bản của anh, anh còn tính sai được à."



An Dĩ Mạch châm chọc cười, nhưng không trách mắng An Mặc Hàn. Mặc dù bây giờ cô nghĩ thông suốt tất cả, biết tất cả đều là kế hoạch của An Mặc Hàn, nhưng cô thật sự vẫn rất cảm ơn anh, bởi vì cô cũng biết tất cả những chuyện mà An Mặc Hàn làm thật ra thì cũng chỉ vì cô, cô có tư cách gì mà đi trách mắng anh chứ?



"Dĩ Mạch, em tức giận sao?"



An Mặc Hàn chau mày, đến gần An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch cho anh một nụ cười tươi như hoa.



"Không, làm sao em lại tức giận chứ. Em cũng biết rõ, anh làm tất cả cũng là vì em, nên em sẽ không tức giận. Chỉ là anh thiết kế Đường Uyển và Thượng Quan Hồng như vậy, chẳng lẽ không sợ họ trả thù? Nên biết rằng, em có thể nghĩ thông suốt những chuyện này thì họ cũng có thể nghĩ thông suốt."



An Mặc Hàn lạnh lùng cười cười, nghĩ đến Thượng Quan Hồng và Đường Uyển hai người phụ nữ kia, anh cũng cảm thấy tiện nghi bọn họ rồi. Có điều bây giờ có lẽ bọn họ đã không còn một thứ gì rồi.



"Nghĩ thông suốt thì thế nào, tất cả chuyện này đều là do bọn họ tự chuốc lấy. Dĩ Mạch, tất cả những người bắt nạt em, anh đều sẽ không bỏ qua."



An Mặc Hàn hung hăng thề, An Dĩ Mạch thở dài một cái, xoa nhẹ ánh mắt của An Mặc Hàn, che giấu sự tàn nhẫn và sát khí trong mắt anh.



"Được rồi, em không sao rồi, hiện tại họ cũng đã mất đi tất cả. Hơn nữa, hiệu quả này không phải đã tốt hơn anh muốn rất nhiều rồi sao? Hôm nay họ đã mất đi thân phận vốn làm kiêu ngạo của họ, điều đó đã là sự trừng phạt tốt nhất đối với hai người họ rồi."



An Dĩ Mạch an ủi anh, không phải cô lương thiện, mà vì Thượng Quan Niên. Thượng Quan Niên là ba của cô, dù sao Thượng Quan Hồng và Đường Uyển cũng là con gái và vợ mà ông thương yêu hơn hai mươi mấy năm. Cô nghĩ, Thượng Quan Niên chắc sẽ không nhẫn tâm nhìn Đường Uyển và Thượng Quan Hồng chật vật như vậy đâu.
Người nói vô ý người nghe hữu ý, Tô Nguyệt vừa nói ra chuyện mình suy nghĩ đến, Thượng Quan Hồng cũng nhất thời kinh ngạc, chuyện này cô nên nghĩ tới trước, hiện tại cô không phải con gái ruột của Thượng Quan Niên, như vậy, chắc chắn Thượng Quan Niên sẽ không giao cổ phần của tập đoàn Thượng Quan cho cô, như vậy, cho đến lúc này cô còn có cái gì?



Nghĩ đến đây, Thượng Quan Hồng sợ hãi, trong lòng cũng đã âm thầm quyết định, hiện tại, cô đã mất đi mẹ, mất đi ba, mất đi thân phận đại tiểu thư của Thượng Quan gia, như vậy, cô không thể lại mất đi quyền thừa kế tập đoàn Thượng Quan rồi, bất kể như thế nào, cô nhất định phải lấy được cổ phần của tập đoàn Thượng Quan, chỉ có như vậy, cô mới có thể phân cao thấp với An Dĩ Mạch.



Vừa ý vẻ mặt Thượng Quan Hồng ngây ngô, Tô Nguyệt hài lòng cười cười, ha ha, cô đạt tới hiệu quả mình, cô tin tưởng Thượng Quan Hồng hẳn biết phải làm sao.



"Chị Hồng Hồng, những việc này đều là em suy nghĩ nhiều, hơn nữa, Chú Thượng Quan không phải là người như vậy đâu, em tin Chú Thượng Quan cũng nhất định sẽ đem quyền thừa kế chia cho chị một chút, coi như không có một nửa, cũng có một phần ba."



Tô Nguyệt tràn đầy lo lắng nói, giống như tất cả việc này đều là lỗi của cô, cô đang đền bù giải thích, chỉ là, cô càng nói, Thượng Quan Hồng nghĩ càng nhiều, một nửa? Một phần ba? Không, những thứ này đều không phải là cái cô muốn, cô muốn chính là toàn bộ, hơn nữa, khi không có An Dĩ Mạch, nhưng xác định Thượng Quan Niên sẽ đưa tất cả  toàn bộ tài sản và cổ phần đều cho cô, hiện tại, làm sao cô sẽ cho phép tất cả mọi thứ thay đổi đây?



"Ha ha, chị biết rồi Tiểu Nguyệt, em hãy yên tâm đi, chị sẽ không suy nghĩ nhiều, chị cũng tin tưởng ba, nếu như không có việc gì em hãy đi về trước đi, không phải còn phải đi làm sao?"



"Ừ, vậy chị Hồng Hồng em đi về trước, chị không nên suy nghĩ nhiều, có chuyện gì gọi điện thoại cho em."



Tô Nguyệt tràn đầy lo lắng, Thượng Quan Hồng gật đầu một cái.



"Ừ, chị biết rồi, cám ơn em Tiểu Nguyệt."



Sau khi đưa Tô Nguyệt đi, Thượng Quan Hồng một mình một người ngồi ở trong phòng làm việc nghĩ thật lâu, sau đó cầm lên túi xách rời công ty lái xe trở về Thượng Quan gia.



Bên này, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn hai người đang ở Thượng Quan gia ngồi đối diện Thượng Quan Niên uống trà chiều.



"Mặc Hàn, Dĩ Mạch, các con chuẩn bị đính hôn như thế nào rồi?"



Từ lần trước nghe An Mặc Hàn nói muốn đính hôn với An Dĩ Mạch, mỗi lần Thượng Quan Niên  thấy bọn họ cũng sẽ hỏi chuyện này, mặc dù An Dĩ Mạch cũng không có đúng nghĩa gọi Thượng Quan Niên là ba một lần, chỉ là, An Dĩ Mạch biết, Thượng Quan Niên hỏi như thế cũng là vì lo lắng cô, mà bây giờ cô cũng đã có thể từ từ tiếp nhận Thượng Quan Niên.