Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 99 : Cuộc sống mới
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
Bên ngoài, trời đất bao la, những bông tuyết lớn bay loạn xạ... Khắp trời đất chỉ có một màu trắng xóa mênh mông...
Vừa mới ra khỏi cửa, Mạnh Thiệu Hiên đã thấy mình giống như bị rơi vào hầm
băng, gió lớn kinh người. Từng khối tuyết lớn
gồm bông tuyết xen lẫn tuyết viên đập thẳng vào mặt khiến Mạnh Thiệu
Hiên cả người run rẩy, bước nhanh hơn về phía xe. Vừa lái xe anh vừa
tiếp tục gọi điện thoại cho Tri Tri, không biết anh đã gọi đi gọi lại
bao lâu, thình lình điện thoại được nối thông!
"Tri Tri, em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy, Tri Tri?"
Anh gọi liên tục mãi lâu sau mới thấy vang lên giọng nói yếu ớt khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Tôi... Tôi lạnh quá..."
"Em
đang ở đâu? Tri Tri... Nói rõ ràng lên, em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện
gì rồi?" Mạnh Thiệu Hiên lòng như lửa đốt, không
kiềm chế nổi liền gào lên, nhưng lúc này điện thoại chỉ còn sự yên lặng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gió gào thét. Mạnh Thiệu Hiên quên
không mở máy sưởi nên trong xe lạnh như trong tủ lạnh, nhưng cả người
anh lại đầy mồ hôi, bàn tay run đến mức gần như không cầm nổi tay lái.
Nhất định Tri Tri đã xảy ra chuyện rồi!
Trong đầu anh bắt
đầu cố gắng nhớ lại, buổi tối Tri Tri vốn không bao giờ dám chậm trễ ở
bên ngoài, vì vậy lúc này đương nhiên cô sẽ phải ở trong nhà. Anh cũng
đã từng cố ý đưa cô về nhà, nhưng đều chỉ ở bên ngoài phía xa ngõ hẻm đã dừng lại. Bây giờ không còn cách nào khác, anh
phải đi tìm cô!
Xe dừng lại ở bên ngoài ngõ hẻm, Mạnh Thiệu
Hiên vừa đi vào đã nhận ra mình nghĩ quá mức đơn giản. Nơi này được có
thể coi như là làng trong thành phố, hàng chục con đường nhỏ thông ra
các đường trong ngõ hẻm khác nhau rất rắc rối, hơn nữa chỉ cần đứng đó
nhìn thôi, anh cũng biết rằng mình hoàn toàn không có cách nào để tìm
Ai ngờ Tống Như Mi sau khi lảo đảo mấy bước đã đứng vững lại, mắt nhìn
thấy Mạnh Thiệu Hiên ôm Tri Tri còn Tri Tri cũng không hề tránh né. Chắc chắn là Tri Tri muốn đi theo người đàn ông kia rồi, trong lòng bà chợt
thấy tức giận, mở miệng chanh chua mắng to: "Phó Tĩnh Tri, mày còn biết
xấu hổ nữa không? Đêm hôm khuya khoắt mày còn buông thả đi ra ngoài cùng với đàn ông định làm gì hả? A? Mày một ngày không được người đàn ông
đụng vào người, mày liền nóng ruột phải không? Sao mày lại đê tiện như
vậy? Mày còn ngại chưa đủ mất thể diện hay sao, còn ngại mình không đủ
thối rữa..."
"Bà, *** câm miệng cho tôi!" Mạnh Thiệu Hiên
nghe thấy lời này tức giận run người không thôi, lại thấy Tri Tri cũng
không hề có phản ứng gì, hiển nhiên hàng ngày cô đã thường được nghe
những lời như vậy. Anh vừa đau lòng vừa tức giận, quá kích động nên vung lên một cái tát. Tống Như Mi đang giương nanh múa vuốt, bị anh tát một
cái thân thể liền lảo đảo. Mạnh Thiệu Hiên cũng tức giận liền văng tục:
"Ông mày đây ngay cả một lời nói nặng cũng không dám nói, cũng không dám đụng đến một đầu ngón tay của cô ấy, cô ấy rơi một sợi tóc cũng làm ông đây phải đau lòng nửa ngày, vậy mà cô ấy lại bị loại đàn bà chanh chua
như bà chà đạp. Bà thử nói một chữ không tốt về cô ấy nữa xem nào... bà
có tin không, lúc này tôi có thể giết chết bà luôn!"
Hai mắt anh đỏ ngầu vì tức giận, nếu như Tri Tri ở sau lưng không nhẹ nhẹ kéo
lại tay áo anh, anh sợ rằng mình không khỏi băm nát người đàn bà điên
này ra mất!
Mạnh Thiệu Hiên ra tay vô cùng ác độc, không
chút nể tình. Vốn dĩ Tống Như Mi thân thể đã suy yếu, nên cái tát kia đã làm cho miệng của bà bị rách ra, đau dữ dội. Giờ phút này bà thấy người ở trước mắt này không phải hiền lành gì, nên hèn nhát đứng tránh sang
một bên, ngậm miệng luôn...
Tri Tri đứng ở nơi đó lảo đảo
muốn ngã, nhìn mẹ đang đứng cách xa mình mấy bước, cô cười lên một tiếng đầy đau khổ, gần như không đứng thẳng lên được. Mạnh Thiệu Hiên lại gói cô vào trong chiếc áo choàng của mình, từ từ ôm cô thật chặt, trái tim
đầy yêu thương, không ngừng vỗ về cô: "Tri Tri... Đừng khóc nữa, không
sao đâu, anh thề với em, sau này sẽ không còn ai có thể bắt nạt em nữa
đâu!"