Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 100 : Cùng nhau ngủ
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
Cô cười rất thương
tâm, gần như không sao đứng vững được nữa, Mạnh Thiệu Hiên quấn cô vào
trong chiếc áo choàng của mình, từ từ ôm cô thật chặt: "Tri Tri... Đừng
khóc nữa, không sao nữa rồi... Anh thề, từ nay về sau sẽ không còn ai có thể bắt nạt em được nữa!"
Anh yêu thương cô thế nào cũng
cảm thấy chưa đủ,DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn chỉ hận không thể mang cả thế giới của mình dâng lên cho người phụ nữ của anh. Vậy mà, hàng ngày cô lại
phải chịu sự nhục mạ như vậy, Mạnh Thiệu Hiên chỉ hận mình đã quá sơ
suất, vì sao không đến đưa Tri Tri đi khỏi đây nhanh hơn một chút. Suốt
bốn, năm năm qua, hàng ngày cô đều phải trải qua sự nhục mạ như thế, quả thực không phải là cuộc sống của con người nữa!
Tri Tri vẫn lặng im đứng ở nơi đó. Sự khiếp nhược và nhẫn nhịn suốt năm năm vẫn chất chứa trong đôi mắt đen, lúc này đã tan đi một chút. Cho đến
đêm nay, cuối cùng cô đã hiểu ra, cho dù cô có cúi đầu nhẫn nhịn, sự oán giận của mẹ cũng sẽ không bao giờ tan đi dù chỉ chút xíu.
Năm năm qua, đã quá đủ rồi, tất cả mọi sự áp bức nhục mạ, tất cả mọi yêu
thương hận thù không sao tan đi được kia, lúc này cần buông xuống hết.
Huống chi, từ đầu đến cuối cô chưa từng có lỗi, vậy mà
suốt năm năm ông trời đã áp đặt sự cực khổ lên người cô, lúc này cô cũng đã chịu hết mức rồi.
Mẹ, không phải là con không thương mẹ, cũng không phải là con hận mẹ, chỉ là con đã quá mệt mỏi rồi. Mẹ mắng
con cũng được, hận con cũng không sao, con cũng không muốn tiếp nhận
nữa. Con chỉ mong được sống cuộc sống bình yên, không còn bị nhục mạ và
bị đánh đập, không còn bị hèn mọn trước sự oán giận vô cùng vô tận, cũng không muốn chịu cảnh phải giãy dụa trong
cuộc sống đau khổ hàng ngày đầy đen tối kia nữa.
Phó Tĩnh
Tri đã từng bị cuộc sống quật ngã, nhưng hiện giờ cô muốn đứng lên, muốn sống cuộc sống giống như một con người! Mẹ, quả thật, nguyện vọng của
con chỉ có như vậy thôi, sao lại khó thực hiện như vậy?
"Mẹ, con đi đây, sau này xin mẹ nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật
tốt. Sức khoẻ của mẹ không tốt, mẹ không cần phải làm việc nặng nữa. Số
tiền của nhà họ Mạnh cho sẽ dùng để mẹ chữa bệnh, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜ con sẽ lo cho mẹ tiền sinh hoạt hàng ngày, như vậy cũng đã đủ cho mẹ
trang trải cuộc sống một mình của mẹ. Mẹ, xin người hãy tha thứ cho con, tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này... Từ giờ trở đi, Tri Tri không
thể hiếu kính với người được nữa rồi."
đành lòng nhìn bộ dạng rụt rè cầu khẩn của cô, thở dài nói: "Em cứ yên
tâm đi, anh đã sai người thu xếp ổn thỏa cho bà ấy rồi, cũng đã đổi nhà, cũng mời người chăm sóc cho bệnh của bà ấy, em không cần phải lo lắng
đâu, cứ đúng kỳ cho bà ấy uống thuốc thì sẽ không sao hết."
Hốc mắt Tri Tri đỏ hồng, ngẩng lên nhìn người đàn ông đang đứng cúi đầu
trước mặt, trong lòng cô thật cảm động. Nếu như không phải bởi vì có
liên quan đến cô, một người kiêu ngạo như anh làm sao chịu làm những
chuyện này? Đến bây giờ Tri Tri vẫn còn có thể nhìn thấy rõ vết thương
trên đầu anh đã bị mẹ mình đánh, nhưng ngay cả một lời oán trách anh
cũng không hề nói, ngược lại còn nói một cách đùa cợt rằng, một người
đàn ông thì phải có sẹo, nhìn như vậy mới ra dáng nam nhi!
"Tốt lắm, em không cần nhìn anh đầy cảm kích như vậy đâu, nếu như em thật sự muốn báo đáp anh, hãy lấy thân báo đáp là được rồi."
Mạnh
Thiệu Hiên nhìn cô cười hì hì, cho dù cô thế nào anh cũng cảm thấy đẹp
mắt, chỉ là hơi gầy một chút, không biết ôm có bị đau tay hay không.
"Anh lại thế rồi." Tri Tri trừng mắt liếc anh một cái thật hòa nhã, cúi đầu không để ý tới anh.
"Này, này hôn anh một cái được không?" Mạnh Thiệu Hiên lại tiến tới một chút, quấn lấy cô giống như kẻ vô lại.
Tri Tri đỏ mặt, kéo chăn xoay người: "Tôi đang mệt. . ."
"Vậy thì anh sẽ ngủ cùng em, anh sắp chết rét rồi đây này. Em xem tay anh
rất lạnh, đêm hôm đó tay anh bị sự lạnh cóng làm hỏng hết rồi. Anh là
dạng người được làm bằng sắt mà cũng nứt nẻ hết cả rồi đây này."
Mạnh Thiệu Hiên mặt dày mày dạn tiến tới biểu diễn khoe vết thương trên tay mình cho Tri Tri xem.
Tri Tri vừa nhìn thấy, quả đúng như dự đoán, đầu ngón tay anh sưng đỏ giống như củ cà rốt vậy. Trong lòng cô đầy đau xót, cuống quít cầm tay anh
nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương kia, trong đôi mắt lệ nóng đã doanh
tròng, cô nhẹ nhàng đau lòng nhìn anh: "Còn đau không? Dù có ngứa cũng
không được gãi, biết không?"