Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 101 : Đêm giáng sinh em hãy ở bên anh

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Trong lòng đau xót, cô cuống quít cầm tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lên vết

thương, ngước cặp mắt trong trẻo lên nhìn anh đầy đau lòng: "Còn đau nữa không? Ngứa cũng không được gãi đâu đấy, anh có biết không?"



Trái tim của Mạnh Thiệu Hiên đã sớm bị động tác của cô làm cho tan ra. Anh ngây ngốc nhìn cô: "Đau lắm."



Tri Tri thở dài, kéo tay anh thả vào trong chăn ấm, xoay mặt lại, hàng mi

run rẩy đầy e lệ, cúi đầu nói: "Vậy anh nằm lui vào đây, nhưng anh không được động tay động chân đâu đấy, chúng ta chỉ nằm trò chuyện vui vẻ với nhau thôi." Lười



Bởi vì trên người đã mặc thêm chiếc áo ngủ bằng vải thật dày, cho nên Tri Tri cũng không chút ngại

ngùng. Cô nằm lui vào phía trong giường, quay lưng

về phía anh, mặt nóng bỏng đỏ bừng như phát sốt. Mạnh Thiệu Hiên mừng

rỡ, xốc chăn lên tiến sát vào. Trong mũi anh tràn ngập mùi hương mà anh

quen thuộc, mái tóc dài man mát óng ả của cô giống như dòng suối tơ đen

bóng trải dài trên gối. Cô quay lưng về phía anh, thân hình mảnh khảnh

với đường cong lả lướt khiến Mạnh Thiệu Hiên rất muốn ôm lấy cô. Nhưng

thật sự anh vẫn sợ sẽ làm cô tức giận, cho nên chỉ nằm bất động đàng

hoàng tử tế ở nơi đó...



Một lát sau, anh nhẹ nhàng cử động ở trong chăn, tiến sát về phía cô thêm một chút. Tri

Tri nhắm lại mắt chỉ giả bộ ngủ như không để ý đến anh. Mạnh Thiệu Hiên

đánh bạo từ từ tiến sát hơn, bàn tay thoáng chút run run, khi sắp dừng ở trên cánh tay Tri Tri, chợt cô xoay người lại, mái tóc dài lướt qua mặt anh, lúc này một đôi mắt đen láy mở lớn nhìn anh, trong veo lạ thường

mà tràn ngập sự ngây thơ chất phác.



Mạnh Thiệu Hiên trầm

tĩnh nhìn đôi con ngươi trong veo như nước của cô, dần dần cảm thấy bản

thân mình thật xấu xa. Anh cúp mi mắt xuống vẻ

tội tội, không dám nhìn cô nữa.



Tri Tri nhìn thấy bộ dáng

của anh, dần dần cũng nảy sinh sự mềm lòng, cô chậm rãi cúi mặt xuống,

đôi môi ấm áp lúc này liền khẽ đặt lên trên trán anh một nụ hôn. Thân

hình nho nhỏ của cô gần như rúc vào trong lòng anh, nhưng không hề vương chút hương vị tình dục. Giữa lúc còn đang kinh ngạc, Mạnh Thiệu Hiên

chợt nghe thấy tiếng cô nhẹ nhàng thì thầm: "Kiều Tử Tích, cám ơn anh,

cám ơn anh đã ban tặng cho em cuộc sống mới."
tiếp theo, tiểu thư Tống Tri Tri biểu diễn độc tấu Piano với nhạc khúc

“Waterside Edilina”!" Giọng nói của người dẫn chương trình hơi lạc đi,

ông ta cũng có chút lo sợ không yên, tại sao cả hai người đều độc tấu

đàn dương cầm, hơn nữa lại còn cùng đàn một nhạc khúc như nhau thế nhỉ!



Lý Nhã đắc ý cười, chính cô đã cố ý sắp xếp như vậy! Chính là muốn nhìn

thấy Tri Tri phải xấu mặt! Phải biết rằng cô gái vừa mới đánh đàn kia

chỉ là hoàn toàn nghiệp dư! Để Tống Tri Tri đàn trùng hợp cùng một nhạc

khúc, càng chỉ làm cô thêm phần xấu mặt bởi bị thua chị kém em!



"Tri Tri, em báo tiết mục bao giờ vậy? Không đúng ..." Mạnh Thiệu Hiên cũng

mờ mịt. Tri Tri hai tay từ từ vặn xoắn vào nhau, nhiệt độ trong phòng

như nóng lên, trên lưng cô mồ hôi đã chậm rãi bắt đầu toát ra. Cô biết

mình đã bị người khác sắp đặt! Nhưng chiếc đàn Piano màu trắng ba chân

to lớn ở trên sân khấu kia thực là đẹp đẽ và hấp dẫn, khiến cô không thể khống chế nổi muốn đàn thử một lần!



Nếu như đã quyết định

bắt đầu cuộc sống mới, tại sao chỉ vì mẹ ghét, mà cô lại buông tay với

chiếc đàn Piano, thứ đã làm cho mình cực kỳ yêu quý cơ chứ?



Tri Tri chậm rãi đứng lên, Mạnh Thiệu Hiên hoảng sợ, cũng đứng lên theo:

"Tri Tri, em đừng sợ, chúng ta không lên, để xem ai dám làm khó dễ em

đây!"



Giọng của anh khi nói đến mấy chữ cuối cùng xoay

chuyển cao vút. Tri Tri cuống quít ngăn lại: "Kiều Thiếu gia..." Cô nhẹ

nhàng lắc đầu, ý bảo anh nhỏ giọng, mà giờ phút này, trong đám người đã

bắt đầu có xôn xao nho nhỏ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Mạnh

Thiệu Đình và Thẩm Mạn Quân cũng hiếu kỳ nhìn theo, nhưng Mạnh Thiệu

Hiên đã đứng chắn ngang Tri Tri, nên dưới ánh sáng rực rỡ Mạnh Thiệu

Đình, chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang cúi đầu chỉ lộ ra cái cằm

xinh xắn. Trong lòng Mạnh Thiệu Đình thoáng giật mình, đường cong mềm

mại và tinh tế kia... hình như anh đã từng rất quen thuộc.