Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 113 : Sự dằn vặt không lời

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Anh trầm giọng nói xong cũng đã nhanh chóng mặc xong áo sơ mi. Anh mặc luôn chiếc áo khoác ngoài, vừa cài nút áo vừa đi ra bên ngoài.



Mạn Quân cuống quít đuổi theo mấy bước đưa cho anh giầy và tất. Anh xỏ qua loa, cầm ví tiền và điện thoại di động rồi đi ra bên ngoài. Anh rất vội vã, suốt từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn Mạn Quân một cái, Mạn Quân đuổi kịp đến thang lầu, định nói nhưng lại thôi, nhìn theo bóng lưng của anh.



Rõ ràng cô nghe thấy anh gọi tên Phó Tĩnh Tri, tại sao anh lại phải gạt cô, không nói thật cho cô biết?



Cô không sao khống chế được liền từng bước đuổi theo anh xuống phía dưới. Ai ngờ dép trên chân lập tức rớt ra, cô cứ chân trần như thế, chật vật đứng ở nơi đó, cắn đôi môi thiếu chút nữa òa lên khóc.



Vốn dĩ cô là người ngốc nghếch, khả năng cân bằng của cô cực kém, đi bộ sẽ bị ngã, đến bây giờ vẫn còn chưa học được cách lái xe, có lúc cô còn có thể bị ngã từ trên giường xuống... Tóm lại, ở trước mặt anh, tất cả sự lúng túng của cô cũng đều bị anh thấy hết...



Có lúc Mạn Quân cũng rất lo lắng. Cô kém cỏi như vậy, tại sao Thiệu Đình lại có thể ở cùng với cô suốt năm năm. Trong năm năm này, anh chưa từng để cho cô nghe thấy những xì căng đan giữa anh và phụ nữ khác. Có lẽ là có, nhưng anh cũng chưa từng để cho cô biết, để cho cô khổ sở. Phải nói, thực sự cô được anh che chở, bảo vệ vô cùng tốt.




Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, không để ý tới những thứ khác, bước nhanh đi về phía trước. Đi vài bước, cảm thấy trên trán có chất lỏng ấm áp chảy xuống, anh đưa tay sờ qua một chút mới biết trán mình bị đụng rách, khẽ đụng vào đã thấy đau khó nhịn. Anh cắn răng lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay lau qua vết máu. Mạnh Thiệu Đình vẫn tiếp tục đi về phía Tĩnh Tri ở bên kia.



Tĩnh Tri thấy anh tới, hai người không có thời gian nói thêm gì nữa. Mạnh Thiệu Đình lập tức cõng Mạnh Thiệu Hiên chạy về phía xe ở đằng kia. Tĩnh Tri không muốn đi cùng nữa, ai ngờ, tay của cô bị Mạnh Thiệu Hiên nắm rất chặt, không thể nào kéo ra được...



Mạnh Thiệu Đình thấy hai người nắm tay nhau thật chặc như thế, anh liếc nhìn Tĩnh Tri một cái thật nhanh, sau đó lại cụp mắt xuống, che đi biểu cảm trong đáy mắt mình, nhẹ nhàng nói: "Cô cũng đi cùng đi, Thiệu Hiên cần người chăm sóc."



Khởi động xe, anh nhìn vào kính chiếu hậu thấy Tĩnh Tri ôm Mạnh Thiệu Hiên ở trong ngực, tay của hai người vẫn còn nắm thật chặt, không hề tách ra dù một giây đồng hồ. Anh quay mặt qua chỗ khác, nhìn đường ở phía trước, muốn chuyên tâm lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn không khống chế nổi, lại liếc nhìn vào trong gương. Cô ngồi ngay ngắn bất động ở chỗ đó, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu nhẹ nhàng sờ vào trán của Thiệu Hiên một cái. Những ngón tay mềm mại trắng nõn dưới ánh đèn lờ mờ trong buồng xe lúc này nhìn thật chói mắt. Động tác cô vuốt cái trán Thiệu Hiên rất chú ý cẩn thận, anh nhìn mà thấy tim của mình cũng bắt đầu không chịu được, thấy ngưa ngứa, lại cảm thấy giống như bàn tay kia đang phủ ở trên mặt của anh vậy...



Nhịp tim của anh như ngưng lại, chợt lúc này anh nghe thấy tiếng cô kêu lên nho nhỏ. Anh đột nhiên tỉnh táo lại, mới phát hiện xe sắp bị anh lái ra khỏi nền đường rồi! Cuống quít đánh tay lái, sau một trận rối ren, anh nhìn trong gương thấy sự kinh hoàng trong ánh mắt của cô từ từ tan đi. Cô lại cúi đầu như cũ, chậm rãi ôm Thiệu Hiên ở trong ngực mình... Trong xe thật yên tĩnh, anh mơ hồ nghe thấy cô từng tiếng từng tiếng một, nhẹ nhàng gọi Thiệu Hiên...