Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 114 : Ở lâu bao nhiêu, nhìn thêm bấy nhiêu

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Trong xe thật yên tĩnh, anh mơ hồ nghe thấy cô từng tiếng từng tiếng một, nhẹ nhàng gọi Thiệu Hiên...



Những tiếng thì thầm này giống như ở trong giấc mộng. Mạnh Thiệu Đình như ngẩn ngơ, không sao kiềm chế nổi bản thân khi nhìn cảnh đang diễn ra trước mặt, giống như hồi năm năm xa xôi trước kia, cũng giống như trong giấc mộng ở Los Angeles, cô cũng đã từng nằm ở trên cánh tay của anh như thế, cũng gọi tên anh từng tiếng từng tiếng một như thế... Bây giờ gặp lại, bên cô đã có người khác, còn anh, cũng sắp phải kết hôn với cô dâu mới...



Không hiểu tại sao, Mạnh Thiệu Đình cảm thấy lòng mình cứ như bị đảo lộn lên, buồn bực, khó chịu không thể tả được. Bàn tay anh nắm tay lái thoáng run rẩy, xe vững vàng chạy tiến về phía trước, nhưng anh lại không dám ngẩng đầu lên để nhìn một cái. Nhìn hai người trong gương hòa hợp với nhau như vậy khiến anh không kìm được sự phân vân. Rốt cuộc anh có nên xuất hiện hay không, có nên buộc cô phải rời khỏi Thiệu Hiên hay không?



Chỉ có điều, nhìn bọn họ như thế, anh lại cảm thấy trong lòng mình không sao chịu nổi. Nếu quả thật cô gả cho Thiệu Hiên, sau đó bọn họ “phu xướng phụ tùy” ân ân ái ái, tiếp nữa con cái của bọn họ hàng ngày ở trước mắt của anh...



Mạnh Thiệu Đình cảm thấy trong lòng đang dâng trào một trận lửa giận! Anh không cho phép, đúng vậy, anh không cho phép!



Anh không cách nào chấp nhận được chuyện cô từ vợ của mình giờ lại trở thành em dâu. Nếu như là người khác, đúng thế, nếu như là người khác, ngay đến việc can thiệp anh cũng tuyệt đối không để tâm, ngay cả nhìn cũng sẽ không liếc mắt nhìn hơn một cái!



Nghĩ tới đây, anh thở một hơi dài buồn bã, nhưng cảm thấy việc hít thở cũng thoải mái hơn rất nhiều.



Anh để ý đến chuyện này ư? Chẳng qua cũng chỉ vì cô và người em trai ruột thịt của anh ở chung một chỗ mà thôi.



Anh hiểu được những suy nghĩ trong lòng mình, cũng biết, cô không phải là mẫu người mà anh thích. Năm năm trước anh đã không thích cô, năm năm sau cũng sẽ không... Đúng vậy, anh không thích cô, cho nên, cô ở chung một chỗ với ai, anh cũng thờ ơ, gả cho ai, anh cũng không quan tâm, miễn người kia không phải là người nhà họ Mạnh của anh!
Mạnh Thiệu Đình có chút hỗn loạn, khi thấy cô xoay người lại trong lòng anh không khỏi vui mừng. Niềm vui qua đi, tiếp đó mi tâm của anh cũng nhíu chặt hơn...



Trong lòng cô cũng hơi thích Thiệu Hiên, nếu không, tại sao nó chỉ cần gọi tên cô là cô ở lại luôn?



Trong lòng anh biết, cô ghét phải nhìn thấy anh đến mức nào.



Nghĩ tới đây, anh không khỏi có chút cô đơn, lại cảm thấy mình như bị thừa, dứt khoát lấy cớ hút thuốc lá để đi ra ngoài. Đi tới hành lang, chợt nhớ tới lời dặn dò của Mạn Quân, liền lấy điện thoại di động ra, vừa vặn Thiệu Hiên cũng cần phải thay quần áo, anh nói với Mạn Quân ngày mai mang thêm hai bộ tới đây.



Gọi điện thoại nói cho Mạn Quân biết bọn họ ở bệnh viện nào, Mạnh Thiệu Đình lại rút một điếu thuốc ra, lúc này anh mới quay trở lại. Khi đi tới cửa phòng bệnh, bất giác anh kìm lại bước chân...



Cánh cửa chỉ khép hờ, lúc nãy khi đi ra ngoài anh không khóa cửa. Xuyên qua khe cửa, anh thấy Tĩnh Tri ngồi ở đầu giường Thiệu Hiên, hai người bọn họ lại tay trong tay với nhau. Từ góc độ này, anh chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt gầy nhỏ của Tĩnh Tri. Cô ngồi không nhúc nhích, hơi khom mình, thỉnh thoảng, cô lại áp bàn tay của Thiệu Hiên vào trên mặt mình, nhiều lúc, cô chỉ ngồi yên ở đó, chăm chú và an tĩnh nhìn Thiệu Hiên.



Trong lòng Mạnh Thiệu Đình thấy hết sức khó chịu. Anh nhớ tới lúc trước khi anh bị trật mắt cá chân, cô cũng có vẻ mặt vô cùng lo lắng thế này. Ngay cả việc bôi thuốc cho anh cô cũng làm rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm anh đau. Mà hiện giờ, cô cũng nhẹ nhàng như thế, nhưng dĩ nhiên cô như vậy là vì muốn làm vui lòng một người đàn ông khác!



Ánh mắt của cô cũng giống như năm đó, chỉ có điều là nhã nhặn lịch sự hơn rất nhiều, mà cũng yếu đuối hơn nhiều. Thực sự anh chưa từng nhìn thấy cô như thế bao giờ nên không khỏi giương mắt để nhìn. Còn đang nhìn đến thất thần, giữa lúc đó, cô chợt quay mặt lại. Đôi con ngươi giống như hai viên bảo ngọc đen nhánh, vừa vặn đụng vào ánh mắt nóng bỏng của anh. Hai người cùng sửng sốt, rốt cuộc quên mất phải rời ánh mắt đi...