Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 191 : Đưa cô ta đi đi (1)
Ngày đăng: 14:25 19/04/20
Editor: May
Tĩnh Tri chậm rãi cong lên một nụ cười nhạt, bụng cô nhô lên có chút nặng nề, hình như cục cưng trong bụng cũng có chút bất an. Trời thật sự quá nóng, lúc Tĩnh Tri đi đứng đều cảm giác bước chân của mình nặng nề hơn lúc trước nhiều, cô vừa đi vào phòng khách, liền thấy Mạnh Thiệu Đình đi xuống từ trên lầu.
Anh vừa tắm rửa xong, tóc hơi ẩm. Sau khi tắm rửa, trên người mang theo mùi hương bạc hà mát lạnh, bởi vì ẩm ướt mà khiến mái tóc dán sát vào gương mặt của anh, làm cho đường cong lạnh cứng thường ngày của anh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Anh không mặc chỉnh trang như bình thường, chỉ tùy ý mặc áo thun và quần thoải mái bằng bông vải, lại càng lộ vẻ tuấn mỹ thân thiết.
Anh thấy cô tiến vào, môi cong lên cười khẽ giống như vừa rồi, đi tới lôi tay cô, đỡ cô ngồi xuống trên sô pha: "Sao bây giờ mới trở về, nóng không, có muốn dùng cái gì lạnh không?"
Tĩnh Tri hơi lắc đầu, máy điều hòa trong phòng khách mở có chút cao, cô nhìn thấy anh ngồi một lúc, trên trán có một tầng mồ hôi, không khỏi theo bản năng mở miệng nói: "Anh mở điều hòa lớn hơn một chút đi?"
Anh khoát khoát tay, chỉ là nhẹ nhàng cầm tay cô, cúi đầu nhìn, một lúc sau mới lên tiếng: "Có phải tay sưng lên một chút rồi không?"
Tĩnh Tri cũng nhìn tay của mình, chỉ cảm thấy giống như lúc trước, "Không có, cục cưng chỉ mới hơn năm tháng, còn chưa tới thời gian bắt đầu sưng phù."
"Vậy là trong khoảng thời gian này có chút mập lên." Anh nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô, lại nghe thấy cô cúi đầu hô đau một tiếng. Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, lại nhìn ngón tay của cô, trên ngón trỏ có một chấm đỏ nho nhỏ, là vết thương bị gai hoa đâm vào lúc nãy.
"Sao lại không cẩn thận như thế?" Anh nhíu nhíu mày, cúi đầu ngậm mút ngón tay của cô.
Đầu lưỡi của anh mang theo nhiệt độ nóng hổi quét qua phần đầu ngón tay của cô, Tĩnh Tri nhạy cảm, toàn thân run lên, theo bản năng muốn lui về, nhưng anh lại nắm chặt tay cô hơn, mà đầu lưỡi mềm mại kia lại trượt một đường xuống, lực đạo bá đạo mà mạnh mẽ, nhưng tốc độ lại rất chậm. Theo đầu ngón tay, đến vân tay, rồi đến các đốt ngón tay mảnh khảnh, anh hôn ngón tay của cô, đốt một mồi lửa theo đầu ngón tay của cô tới trong lòng.
Cô giật mình ngẩn người tại chỗ, mà nụ hôn của anh lại vẫn tiếp tục, Tĩnh Tri cảm giác da thịt toàn thân đều bị thiêu cháy, gương mặt cô, ngón tay của cô đều phủ một tầng hồng phấn nhàn nhạt, mà vẻ mặt của anh lại mâu thuẫn nói không nên lời.
Tĩnh Tri đứng lên, đi tới tủ trước quần áo, nhưng không biết bản thân muốn lấy cái gì, cô ngây ngốc một lúc lâu, lại đi tới trước bàn trang điểm, liền nhìn thấy lược xếp đầy trên bàn trang điểm. Cô cầm lên, ngón tay sờ răng lược từng chút một, phát ra tiếng vang kỳ quái. Cô đặt lược xuống, xoay người muốn đi bật điều hòa, nhưng lại đột nhiên xoay người, ôm đống lược ném vào trong thùng rác, lúc này mới chậm rãi xoa ngực của chính mình, trong lòng giống như dễ chịu hơn một chút, lại giống như có chỗ nào dần dần trở nên đau nhức...
Cô không muốn lại tiếp nhận anh quá tốt với cô, cũng không muốn anh lại hèn mọn hoặc là ăn nói khép nép đến lấy lòng cô.
Mặc kệ thế nào, mặc kệ anh làm cái gì, cô không những không thể đáp lại anh bình đẳng, ngược lại anh làm những thứ kia chỉ sẽ trở thành gánh nặng với những chuyện cô muốn làm, giữa cô và anh không nên có bất kỳ ấm áp nào, cũng không nên có thân thiết làm nhiễu loạn tâm đề phòng lẫn nhau, khoảng cách đã vẽ xuống, không có cách nào san bằng.
Cô sẽ không quản anh làm gì, lựa chọn như thế nào, cô chỉ biết là, cô đã quyết định tự tay lựa chọn con đường kia, tiếp tục đi xuống, dù cho phía trước vĩnh viễn là bóng tối, là địa ngục, cô cũng sẽ không quay đầu lại, cũng không thể quay đầu lại.
Tĩnh Tri nhìn lược vô tội trong thùng rác kia một phen, cô biết anh mua không biết bao nhiêu, cô cũng biết cô đếm không hết chính mình đã vứt bỏ bao nhiêu. Có lẽ từ nay về sau, cô lại phải bắt đầu mỗi ngày mất một cây lược. Có lẽ từ nay về sau, sẽ không có người vui vẻ tặng lược cho cô mỗi ngày.
Cô không muốn để ý tới những thứ kia, giống như là người vĩnh viễn không biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, cô cũng không biết, thế nhưng trong xương cô luôn niêm phong một loại dũng khí cô độc, luôn luôn vào lúc người khác cảm thấy không có đường để đi, kiên trì đi ra một con đường.
Cô cũng không đoán tương lai sẽ có cái gì. Những chuyện cô đã trải qua, đã rất đủ.
Tĩnh Tri chậm rãi lôi một sợi dây chuyền từ trong quần áo ra, ánh sáng chiếc nhẫn của Thiệu Hiên sẽ làm chứng. Cô đặt nhẫn ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Một chiếc của cô, Mạnh Thiệu Đình không cho cô đeo, khóa trong hộp ở trên bàn trang điểm. Nhẫn không thành một đôi, có phải cũng rất cô độc hay không?
Em đeo xong chiếc nhẫn, lại thiếu người dắt tay em; em mặc áo cưới, người nào dẫn em đi, chỗ nào cũng tốt, chỉ cần không phải một mình.
Người nào dẫn em đi? Thiệu Hiên, anh có biết hay không, chúng ta có đứa nhỏ? Con của chúng ta, nó đã động, thậm chí đáng yêu không nhút nhát? Thiệu Hiên, thời gian sinh đứa nhỏ ra, anh có thể nhìn thấy nó hay không?