Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 213 : Mạnh Thiệu Đình muốn luôn ở chung với Phó Tĩnh Tri

Ngày đăng: 14:25 19/04/20


Editor: May



Cô đợi ở biệt thự phía tây tròn một ngày, chờ điện thoại của An Thành. Anh nói tuần trước anh đã đi công tác, hôm nay không trở lại được, sẽ không tiễn cô. Nếu như cô có cái gì cần nói, có thể nhờ An Thành chuyển lời.



Tĩnh Tri cười lắc đầu, nói không cần, sau đó cúp điện thoại.



Mắt Bình Bình đỏ hồng thu thập đồ của cô và một ít quần áo của trẻ con, sữa bột, bình sữa. Tĩnh Tri lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, biệt thự lớn như vậy, cô nhẹ nhàng nhìn khắp bốn phía, ngón tay mềm nhẹ lướt qua tấm kính trước mặt.



Phải rời đi, phải rời đi.



Giọng nói kia ở trong lòng cô một lần lại một lần nhắc nhở cô, nhắc nhở cô phải cao hứng. Cô vui vẻ, vui vẻ đến cả đêm không ngủ yên, nhưng sau khi vất vả ngủ đi, đột nhiên lại có một cơn ác mộng.



Giấc mông kia khiến cô sợ hãi nói không nên lời, cô mơ thấy Thiệu Hiên.



Ánh mắt của anh vẫn không nhìn thấy, anh đứng cách rất xa trước mặt cô, bên người lại có một cô gái không thấy rõ mặt lắm.



Cô vui vẻ gọi tên anh, nhưng anh lại lạnh lùng nhìn cô.



Cô bổ nhào tới gọi anh, Thiệu Hiên, em là Tri Tri, em là Tri Tri...



Anh lại lui ra, cười nhạo nhìn cô, ôm chặt cô gái kia, nói từng câu từng chữ. Tránh ra, Tri Tri của tôi ở bên cạnh tôi, cô ấy mới đúng là Tri Tri, cô ấy mới đúng!
Cô cười lạnh nhạt, đặt cái chén xuống, lông mi dài chậm rãi rũ xuống, che khuất ánh sáng nơi đáy mắt của cô: "Khác đường, không thể nào đi cùng nhau, cuối cùng cũng phải rời đi, người đi trà lạnh."



"Rõ ràng không nên như vậy, hoàn toàn không nên như vậy! Em nghĩ không thông, vì sao hai người đều phải cố chấp như vậy. Chị, em biết chị quyết định muốn đi, thế nhưng em vẫn muốn nói một câu, chị quả thật muốn tuyệt tình như vậy sao?"



Tĩnh Tri cười không nổi, ngón tay lại nắm chặt cái chén đã lạnh từng chút một, cô nói rõ từng câu từng chữ: "Bình Bình, nước uống như người, ấm lạnh tự biết, em không phải là chị, em không biết vì sao chị không thể lưu lại. Cũng giống như vậy, em không phải chị, em cũng không biết vì sao chị không chịu lưu lại. Chuyện quá khứ, chị đã niêm phong chúng nó, cất vào kho. Cả đời này, không thể cứ nhớ về quá khứ, chị cũng không muốn nhớ lại, chị nên nhìn về phía trước. Bình Bình, em không cảm thấy, chỉ cần chính chị vui vẻ trôi qua, không phải đã đủ rồi sao?"



Bình Bình đỏ mắt nhìn cô, ngón tay xoắn chặt: "Nhưng em vẫn cảm thấy nhị thiếu thật đáng thương, thực sự rất đáng thương..."



Trước đây cô còn tưởng rằng đứa nhỏ của Tĩnh Tri là của nhị thiếu, chỉ cần bọn họ có đứa nhỏ, cả đời liền đều chém không đứt liên quan. Thế nhưng bây giờ cô mới biết được, ngay cả đứa bé này cũng không phải là của nhị thiếu, ngài ấy nhất định đã sớm biết, thế nhưng ngài ấy đều nhịn xuống, cô thực sự là cảm thấy ngài ấy thật đáng thương.



Cô không đọc nhiều sách, nhưng cũng tự có logic của mình, cô chỉ cho rằng một người đàn ông đều có thể nhịn đến mức này, nhất định là yêu rất sâu. Thế nhưng cô không rõ, vì sao chị Tĩnh Tri vẫn luôn không chịu thừa nhận điểm này.



Tĩnh Tri không muốn nghe đến cái tên kia nữa, cô đã quyết định đi một con đường như vậy, cũng sẽ không để tim của mình lắc lư không ổn định.



Tiếng đập cửa cốc cốc vang lên, An Thành đi đến, tuyết đọng trên vai anh còn chưa tan hết, lọn tóc hơi ướt. Bình Bình không lên tiếng đi lấy khăn mặt sạch sẽ, An Thành liếc nhìn cô một cái, mới chậm rãi đi tới trước mặt Tĩnh Tri.



Trong tay anh cầm một cái thẻ màu đen .



"Nhị thiếu muốn tôi đưa cái này cho cô."