Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 214 : Treo non lội suối đến bên cạnh anh, anh còn ở đó hay không?

Ngày đăng: 14:25 19/04/20


Editor: May



Tĩnh Tri nâng mi mắt lên, hình như có một chút không hiểu: "Cho tôi? Tôi không cần."



Cô không cần, chờ cô và Thiệu Hiên ở cùng một chỗ, hai người sẽ tự làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Tiền của anh ta, cô không muốn một phân.



"Nhị thiếu nói, đây là một khoản tiền bà lớn đưa cho cô vào mấy tháng trước, tiểu thiếu gia sinh ra, coi như làm là ông bà cho cháu trai..."



Tĩnh Tri bỗng nhiên cười lạnh, cô giương cằm lên, quật cường mở miệng: "Phi Đồng không có ông bà, nó chỉ có cha mẹ. À không, bà của nó đã qua đời."



An Thành không giỏi nói chuyện, thấy cô không nhận, mồ hôi đều toát ra, "Phó tiểu thư, cô nhận lấy đi, nếu không nhị thiếu sẽ lại mắng tôi."



"An Thành, anh chuyển lời cho anh ta, tôi sẽ không nhận. Bắt đầu từ giờ phút này, ân oán giữa tôi và anh ta hoàn toàn tiêu tan, tôi sẽ không trở về nữa. Cả đời này, tôi và anh ta sống không vui vẻ, cắt đứt oán hận, một mình tôi rời đi, đến chết không gặp."



Tĩnh Tri nhớ tới tiểu thuyết cổ đại từng đọc lúc trước, Bạch Phi Phi nói câu đó với Thẩm Lãng, lúc này lại bị cô buột miệng nói ra.



Thời gian như là nhẹ nhàng trôi, đột nhiên nhẹ buông tay, cả đời này đã trôi qua rồi.



An Thành thấy sắc mặt trắng như tuyết của cô, mà đôi mắt lại đen nhánh trong suốt, sạch sẽ bức người. Đáy lòng anh than thở một tiếng, thu thẻ về, lại lấy ra một phong thư lớn, "Thủ tục xuất ngoại của cô đã chuẩn bị xong, cô có thể ở nước Mỹ nghỉ ngơi hai tuần lễ. Hai tuần lễ sau đến kỳ hạn vi sa, cô và tam thiếu gia có thể lựa chọn ở lại nước Mỹ hoặc là rời đi."




Đón xe xuất phát từ biệt thự phía tây, trên đường đi đến sân bay có thể xa xa nhìn thấy nhà cũ của nhà họ Mạnh. Đã đi thăm mộ cha mẹ, cáo biệt, nhờ An Thành đến tiết thanh minh không quên thay mặt cô tới thăm cha mẹ một chút.



Tiếc nuối duy nhất, cô không có cách nào nhìn Tĩnh Viên lần nữa, cho dù là đã hoàn toàn thay đổi, biến thành khách sạn hoặc là biệt thự, hoặc là sân gôn Tĩnh Viên, cô cũng không thể nhìn thấy.



Tĩnh Tri ngồi ở trong xe, ôm thật chặt Phi Đồng của cô. Tiểu gia hỏa kia vẫn ngây ngốc ngủ, chảy nước miếng ở trước ngực của cô, Bình Bình thu dọn cho cô một đống lớn đồ gì đó, nhưng cô cũng không có mang. Hành lý của cô rất đơn giản, chỉ có một cái va ly và một túi xách.



Trong túi xách có một hộp gỗ, trong hộp gỗ đựng lược anh tặng. Sau khi cô xuống lầu, lại quay lại mang theo nó.



Cô cũng không biết vì sao mang theo nó, chỉ là bước chân không chịu khống chế quay trở lại. Một phút đi ra biệt thự, Tĩnh Tri nhịn không được quay đầu lại, biệt thự dần dần nhỏ đi, dần dần không nhìn thấy nữa. Cô nhắm mắt, ở trong lòng yên lặng nói với anh. Mạnh Thiệu Đình, tôi không hề hận anh, tôi sẽ thử tha thứ cho anh.



Anh hãy đối xử tốt với Mạn Quân, anh đáng giá được cô ấy yêu sâu sắc, giống như tôi mặc dù không tốt, nhưng Thiệu Hiên cũng đã yêu thương tôi sâu sắc, cô ấy sẽ yêu thương anh sâu sắc, mãi mãi yêu anh.



Ở trên đời này, luôn có một người vô điều kiện yêu một người khác. Thiệu Đình, tôi học được quý trọng, anh cũng phải từ từ học được, học được quý trọng hạnh phúc bên cạnh anh.



Lúc đến sân bay, Thanh Thu và Tương Tư đã ở đó, Tĩnh Tri ôm Phi Đồng, Bình Bình kéo va ly của cô. Cô vừa đi vào phòng chờ, Thanh Thu liền chạy mấy bước tới, ôm lấy cô, trong giọng nói mang theo khóc nức nở: "Tôi luyến tiếc cô, luyến tiếc bánh bao nhỏ. Tĩnh Tri... cô đừng đi , tôi luyến tiếc các người..."



Tĩnh Tri nhịn không được cũng rơi lệ, "Thanh Thu, cô đừng như vậy, chúng ta còn có thể gặp lại ..."