Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 222 : Một năm sau (2)
Ngày đăng: 14:25 19/04/20
Mạn Quân ngồi thẫn thờ ở nơi kia, cô bị cú ném vô cùng tàn nhẫn đó làm đau đớn không nhịn được, nhưng đau đớn vẫn không áp chế được chua xót và oán giận trong lòng, cô rốt cuộc nên làm thế nào? Nếu như tốt bụng nhượng bộ, dễ dàng tha thứ chỉ nhận được kết quả như vậy, cô tội gì còn muốn chấp nhất ?
"Tôi không muốn nghe đến tên của cô ấy, Thẩm Mạn Quân, nếu như cô không muốn cút ra khỏi căn phòng này, lập tức câm miệng cho tôi!"
Mạnh Thiệu Đình nắm chặt hai tay đến trắng bệch, anh không muốn nhìn nhưng lại vô tình liếc cô một cái, anh cũng không cần cô phải nhắc nhở Mạnh Thiệu Đình anh là một tên ngốc, làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
"Tôi nói đúng tâm sự của anh , đúng hay không? Mạnh Thiệu Đình, anh là người nhu nhược! Anh thích cô ấy cũng không dám nói, anh muốn giữ cô ấy lại cũng không dám nói, anh cũng chỉ có thể mở mắt nhìn cô ấy và em trai anh ở cùng một chỗ, ngay cả đứa nhỏ cũng đã sinh, anh thật giống đà điểu, tôi thực sự khinh thường anh!"
Bỗng nhiên, Mạn Quân như người điên nhảy xuống giường, tóc tai cô bù xù đâm vào trên người Mạnh Thiệu Đình, mất hết lý trí la hét to hơn: " Anh yêu cô ấy, cần gì phải đồng ý lấy tôi? Tại sao cho tôi hi vọng?"
Mạnh Thiệu Đình cực kỳ chán ghét bộ dáng bây giờ của cô, anh trở tay đẩy cô ra, không ngờ Mạn Quân nhanh chóng đứng dậy, đưa tay cào lên mặt của anh, cố gắng kìm nén nước mắt nước mũi trên mặt, cô đã không còn ngây thơ và yếu đuối như ngày xưa, quần áo cô xốc xếch kéo đánh anh, trong miệng không ngừng mắng: " Anh hủy hoại tôi, Mạnh Thiệu Đình! Anh hủy hoại tôi, tôi theo anh nhiều năm như vậy, tôi lại rơi vào kết cục như vậy ?"
Mạnh Thiệu Đình tức giận sắc mặt tái nhợt, cuối cùng anh không thể nào nhịn được nữa, vào lúc móng tay cô cào đến sắp hủy mặt của anh, một bạt tay vung ra, anh nổi giận đùng đùng, gần như khống chế không được bản thân muốn đẩy cô ra, hàm răng cắn chăt thậm chí phát ra tiếng vang khanh khách, anh tức giận tới cực hạn, ngược lại chỉ về phía cô cười lạnh lùng: " Tốt, rất tốt! Thẩm Mạn Quân, bây giờ cô chạy tới chất vấn tôi, thật ra tôi cũng muốn hỏi cô một chút !"
Anh càng cười càng âm trầm hung ác, đôi mắt đen hẹp dài tràn đầy hàn ý dày đặc, Mạnh Thiệu Đình chậm rãi đi tới trước mặt cô, anh vươn ngón tay thon dài ra, thoáng bóp chặt cằm của Mạn Quân, cô run rẩy, nhưng anh lại không lưu tình chút nào.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc trước khi tôi chuẩn bị ly hôn với Phó Tĩnh Tri, không muốn cô ấy liều chết quấy rối, nên cô phải về nước giúp tôi diễn một tuồng kịch."
Khóe môi anh ngoan lệ cong lên, bóp chặt cằm của cô đến ra vết hồng, cười lạnh châm chọc mở miệng: " Sau khi tôi và cô ấy ly hôn, cô thuận lợi cùng tôi về Mỹ, tôi vốn dĩ không nghĩ ở một chỗ cùng cô, bởi vì từ đầu chí cuối tôi không có một chút tình cảm nào đối với cô, nhưng tôi nhớ rõ ràng, là cô chủ động theo đuổi tôi, thậm chí không tiếc rẻ lấy thân báo đáp. Khi đó tôi cũng đã nói rõ ràng với cô, tôi không thể nào yêu cô, thế nhưng cô nói cô không để ý, coi như là tôi không yêu cô, cô cũng muốn làm bạn gái của tôi, Thẩm Mạn Quân, tất cả lúc trước là do chính cô gieo gió gặt bão, tại sao lại nói tôi hủy hoại cô?"
" Cô nói những điều này, thì có ích lợi gì, tôi và cô kiếp này là không có khả năng , cô đương nhiên không cần tranh giành, cô đã là vợ của tôi không phải sao."
"Tôi tình nguyện là cô ấy." Mạn Quân cười thống khổ, cô chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, trên trán sưng đỏ, khuôn mặt cũng sưng lên, cô sờ hai má đang đau của mình, cười khổ một tiếng: " Ồn ào như vậy, có lẽ mẹ nghe được, bộ dạng tôi thế này, không thể xuống lầu, anh nói với mẹ một tiếng, nói tôi không khỏe, không thôi bà lại lo lắng cho hai chúng ta."
Mạnh Thiệu Đình nghe cô nói như vậy, có chút cảm động, anh khẽ gật đầu: " Chuyện này cô không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý."
" Tôi hơi mệt, muốn ngủ một lát, anh đi ra ngoài trước được không?" Mạn Quân ngồi ở trên giường, cúi mặt không có nhìn anh, giọng nói của cô rất nhỏ, lại mang theo tuyệt vọng khắc đến trong xương.
Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, nói: " Cô cũng không cần cả ngày nghĩ ngợi lung tung, nếu tôi đã lấy cô, cũng sẽ không quá phận với cô. Sau này, không nên nhắc tới Phó Tĩnh Tri , tôi và cô ấy sẽ không ở bên nhau."
Mạn Quân bỗng ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ anh không yêu cô ấy sao?"
"Chẳng lẽ tôi có yêu cô ấy sao?" Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên cười, trong mắt anh thoáng qua một chút bi thương: " Cho tới bây giờ, cô ấy cũng không cần tôi, tôi không cần phải da mặt dày tiếp tục để tâm đến cô ấy, chẳng qua là một người phụ nữ, không có gì nghiêm trọng. »
" Anh luôn luôn lừa mình dối người."
" Nếu cô muốn cho là như vậy, tôi cảm thấy cũng không phải là không được."