Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 223 : Có thể không gặp hay không
Ngày đăng: 14:25 19/04/20
Editor : May
Mạnh Thiệu Đình chần chừ một chút, lại nói thêm: "Có lẽ tôi có một chút suy nghĩ phức tạp với cô ấy, nhưng đều đã qua rồi. Tôi đã buông tay, cũng sẽ không quay đầu lại. Từ nay về sau, cô ấy sống thế nào, không có quan hệ gì với tôi."
Anh nói xong, xoay người ra. Lúc đóng cửa, Mạn Quân nghe được giọng nói của anh: "Mấy ngày nay tôi có hơi bận, không trở về."
Cô à một tiếng, tiếp tục ôm đầu gối ngồi ở trên giường, mà ánh mắt lại dính trên lưng anh. Anh vừa đi, cả căn phòng hình như cũng trống không theo, trong không khí còn tràn ngập mùi nước hoa ngào ngạt. Cô hít sâu vài hơi, cảm thấy lòng có chút đau. Mạn Quân xuống giường, kéo cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào. Cô run rẩy một cái, nước mắt lạnh lẽo của cô cũng rơi xuống.
Xe của anh lái ra ngoài, biến mất không dấu vết trên mặt tuyết trắng xóa.
Cô cứ đứng ở đó nhìn, hai tay siết chặt song cửa sổ đến đau đớn.
Cô yêu anh nhiều năm như vậy, kết quả thì như thế nào, cho mình một kết quả hơi viên mãn thôi sao?
************************************************
Một năm sau.
Thành phố C không được coi là thành phố tuyến hai quá lớn, vật giá đắt hơn thành phố tuyến hai phát triển rất nhiều, tiết tấu cuộc sống người thành phố này hình như cũng nhanh hơn người ở thành phố khác vài phần. Ở trên đường cái, gần như khó có thể nhìn thấy người đi đường thong thả dạo bước, khắp nơi đều là cảnh tượng người đi đường vội vã giành giật từng giây.
Cô trực tiếp đi tìm bác sĩ Lâm đỡ đẻ giúp cô, bác sĩ Lâm rất nhiệt tình tiếp đãi cô, còn hỏi thăm rất nhiều chuyện của bánh bao nhỏ, bảo y tá đi tìm giấy khai sinh.
"Tôi nhớ lúc đó đã đưa giấy khai sinh cho mọi người rồi mà, sao bây giờ lại tới tìm?"
Tĩnh Tri sửng sốt, chợt lắc đầu: "Tôi chưa từng thấy qua giấy khai sinh."
Bác sĩ Lâm nhớ lại một chút, gật đầu nói: "Chính là Mạnh tiên sinh cầm đi, cô không có hỏi tiên sinh sao? Hay là anh ta vứt rồi?"
Mặt Tĩnh Tri hơi hồng, lắc lắc đầu nói: "Tôi không ở cùng với anh ấy."
Bác sĩ Lâm sửng sốt một chút, chậc chậc than thở, "Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc."
Bà ấy thật giống như cực kỳ tiếc hận, luôn miệng nói nhiều lần. Chỉ chốc lát sau y tá đi tới, nói là không tìm được. Nơi đó nói lúc trước đã đưa cho Mạnh tiên sinh, bọn họ còn có ghi chép lập hồ sơ.
Tĩnh Tri vừa nghe liền có chút nóng nảy, cô cuống quít kéo tay bác sĩ Lâm: "Bác sĩ Lâm, bà có thể giúp tôi khai một lần nữa không? Nhờ cậy bà..."
"Nếu như là trước đây, thật ra có thể giúp một chút, nhưng bắt đầu tháng ba năm nay, đã đổi tất cả con dấu rồi. Giờ làm giấy khai sinh mới, chỉ sợ sẽ có phiền phức."