Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 224 : Sắc tâm không thay đổi, tà tâm cũng không chết
Ngày đăng: 14:25 19/04/20
Editor : May
Sắc mặt Tĩnh Tri càng trắng bệch, cô lập tức ngã ngồi ở trên ghế, trong mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy lo lắng, trên chóp mũi vểnh cao cũng rịn ra mồ hôi. Cô mím chặt môi, trong lòng lại là một mảnh hỗn loạn, chẳng lẽ thật muốn cô đi tìm Mạnh Thiệu Đình sao?
Lúc trước cô bất chấp rời đi như vậy, hiện tại lại không đạt được mong muốn. Nếu anh thấy cô, nhất định sẽ cười nhạo châm chọc cô. Cái đó còn không quan trọng, quan trọng hơn là, cô thật không muốn dây dưa với anh. Hơn nữa cô vẫn lo lắng, nếu Mạnh Thiệu Đình biết cô không ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên, có thể lại có ý đồ với cô không?
"Bác sĩ Lâm, bà giúp tôi gọi điện thoại cho Mạnh tiên sinh, nói bệnh viện cần dùng đến giấy khai sinh này, để anh ấy đưa cho bà, bà lại đưa cho tôi, tôi đi sao chép một bản rồi mang đi có được không?"
Dưới cơn lo lắng, bỗng nhiên Tĩnh Tri lại có một chủ ý, cô có thể nhờ bác sĩ Lâm ra mặt giúp một tay. Chỉ cần bác sĩ Lâm lấy được giấy khai sinh, cô cũng không cần chạm mặt với Mạnh Thiệu Đình, cũng khỏi cần xấu hổ.
"Vậy... Được rồi, vậy tôi thử xem." Bác sĩ Lâm nhìn cô thật sự có nổi khổ khó nói ở trong lòng, cũng sảng khoái đáp ứng.
Lúc này Tĩnh Tri mới nhẹ nhàng thở ra, thiên ân vạn tạ nói cám ơn một phen. Hai người hẹn ngày mai liên lạc điện thoại, Tĩnh Tri lưu lại số điện thoại di động, lúc này mới rời khỏi bệnh viện, tùy tiện tìm một khách sạn.
Tới khách sạn, lập tức gọi điện thoại cho bảo mẫu, nghe được giọng bi ba bi bô ở bên kia của bánh bao nhỏ, Tĩnh Tri dần dần cảm thấy an lòng. Trong lòng cô, bảo bối của cô mới là quan trọng nhất, còn cái khác, nếu như quả thật muốn cô đi đối mặt, không thể không đi đối mặt, cô cũng chỉ có thể kiên trì đi gặp.
Vì con của mình chịu một chút ủy khuất, tính là chuyện đáng ngại gì chứ?
Mặc dù ánh nắng mùa đông ấm áp, nhưng cũng không quá nóng, cả người anh dung nhập ở giữa ánh nắng, chiếu vào đáy mắt cô chính là phác họa hình dáng cao to và tuấn dật.
Một năm, kì thực chớp mắt liền trôi qua. Bởi vì có bánh bao nhỏ làm bạn, cô cũng không cảm thấy khó khăn, cũng không có thời gian thương xuân thu buồn. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhớ tới quá khứ, thỉnh thoảng nhớ tới anh, nhưng cô vẫn không cho anh tồn tại ở trong đầu mình hơn ba giây.
Lúc này gặp lại, cô chỉ cảm giác mình đứng ở nơi đó, tiến lùi đều không được, trong tai liền nổ vang, mà tim đập lại dần dần bình ổn lại.
Cô nhớ lúc rời đi từng nói, cô không hề hận anh, cũng sẽ thử tha thứ cho anh, như vậy hôm nay gặp lại, vì sao không thể như là đối mặt bạn bè cũ, nói với anh một tiếng xin chào?
Cô muốn mở miệng, há miệng mấy lần, nhưng ngay cả một chữ cũng nói không nên lời. Cô đứng bất động, anh cũng không động, thời gian giống như dừng lại, yên lặng trôi qua.
Mạnh Thiệu Đình nhìn cảnh tượng vào đông ở ngoài cửa sổ, cành cây rơi hết lá, bày ra các loại tư thế tịch liêu. Nhánh cây vươn về phía bầu trời, thỉnh thoảng sẽ có chim bay qua dừng ở nơi này hót vang. Ánh mặt trời mặc dù ấm áp, lại mang theo ý vị cô độc, anh đứng ở nơi đó, bỗng nhiên không dám xoay người sang chỗ khác vào lúc này.
Ngày hôm qua lúc nhận được điện thoại của bác sĩ Lâm, anh có hơi giật mình, ngược lại cũng hiểu được, cô về nước, cũng không có ở cùng với Thiệu Hiên.
Kỳ thực nếu muốn biết chuyện của cô cũng không khó chút nào, nhiều lần An Thành đều muốn nói với anh nhưng lại thôi, là chính anh không muốn biết mà thôi.