Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 256 : Hồi phục thị lực
Ngày đăng: 14:25 19/04/20
Vì sao lúc nhìn thấy anh, đáy lòng không thể yên lặng như mặt hồ không gợn sóng? Vì sao lúc nói chuyện với anh, vẫn không nhịn được miệng lưỡi bén nhọn giống như cô gái nhỏ đấu võ mồm với anh? Vì sao lúc đứng ở bên cạnh anh thì luôn muốn rời đi, nhưng lúc rời đi rồi, lại bắt đầu nhớ nhung? Vì sao nhìn bóng lưng cô đơn của anh, tôi sẽ cảm thấy không thể khống chế chua xót trong lòng vọt lên cổ họng.
Có lẽ tôi còn yêu anh. Không, có lẽ tôi chỉ là yêu xuyên qua bóng lưng của anh. có lẽ tôi chỉ yêu tình yêu hèn mọn lúc trước của tôi với anh.
Tĩnh Tri chậm rãi nằm ở trên bàn, cô đè nén tiếng khóc của mình, nhưng không cách nào khống chế nước mắt của mình. Cô từng hận mình yếu đuối và nhỏ bé, phụ nữ không có chỗ dựa, không có tư cách yếu đuối, nhưng cô vẫn sẽ khóc vào ban đêm, sẽ khống chế không được khóc tỉnh từ trong mộng.
Ngay cả bánh bao chưa tới hai tuổi cũng biết, biết cô sẽ len lén khóc một mình.
Vì sao cô phải như vậy? Rốt cuộc trong lòng cô còn đang thống khổ hoặc mong mỏi cái gì?
Tĩnh Tri ngơ ngẩn, cô đi tới trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo tầng dưới cùng ra. Bên trong nằm hai cái hộp nhỏ, trong hộp màu đỏ là nhẫn kim cương tình nhân của cô và Thiệu Hiên, mà trong một hộp đàn hương khác, có để một chiếc lược.
Cô cứ đứng ở nơi đó như vậy, bả vai không thể khống chế bắt đầu rung động. Lúc rời khỏi Thiệu Hiên, cô lấy nhẫn kim cương từ trên tay anh xuống. Lúc rời khỏi Thiệu Đình, cô ma xui quỷ khiến cầm theo chiếc lược này.
Lòng của cô, rốt cuộc đang suy nghĩ về ai, rốt cuộc nghiêng về ai?
********************************************************
Nước Mỹ, California.
Tiên sinh Furlong đã lặng lẽ lui ra ngoài, Mạnh Chấn Tông lau nước mắt, nhẹ nhàng đi tới cầm tay anh. Cha con hai người, ngược lại là lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ trong hai năm qua.
Mạnh Chấn Tông càng là lần đầu tiên nghe được Thiệu Hiên gọi ông một tiếng cha.
Ông thực sự cảm thấy rất an ủi, lại vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay của con trai, "Đây thật là chuyện tốt lớn, nếu như mẹ con... mẹ con biết, nhất định rất vui vẻ..."
Mạnh Thiệu Hiên cố nén lệ ý trong mắt, anh bỗng nhiên sờ soạng đứng lên, sau đó lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Mạnh Chấn Tông: "Cha, con cầu xin cha một việc, xin cha đáp ứng con có được không?"
Mạnh Chấn Tông nhất thời có chút giật mình. Từ trước đến nay, đứa con trai này của ông phóng túng không kiềm chế được. Từ nhỏ, ông đã buông lỏng quản thúc với anh, khiến tính tình của anh càng dưỡng càng vô pháp vô thiên. Từ trước đến nay chưa từng để bất cứ ai vào trong mắt, từ nhỏ đến lớn, đây càng là lần đầu tiên ông nghe nó nói hai chữ cầu xin.
Nhưng mặc dù trong lòng ông xúc động, nhưng vẫn mờ hồ hiểu rõ nó muốn làm gì, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.
Người phụ nữ kia phá hủy lão nhị nhà ông, hiện tại lão tam vẫn mãi không quên cô ta, Mạnh Chấn Tông ông còn chưa có chết đâu! Để con trai ông yêu thương nhất ở cùng một chỗ với hồ ly tinh kia, trừ phi ông nuốt nổi cục tức này!
"Con nghĩ muốn cái gì, cha đều sẽ đáp ứng con, nhưng nếu như con còn nghĩ đến cô ta, vậy thì thôi đi."
Mạnh Chấn Tông nhàn nhạt nói, quay mặt qua chỗ khác.