Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 257 : Biến đổi kịch liệt
Ngày đăng: 14:25 19/04/20
Trong hai năm qua, Mạnh Thiệu Hiên từng vừa đấm vừa xoa thử qua vô số lần, lần này càng buộc chính mình quỳ xuống gọi ông một tiếng cha, nhưng không ngờ tim của ông vẫn tàn nhẫn như vậy. Hơn hai năm, con của anh đều đã hai tuổi rồi? Ông ta còn muốn người cả nhà bọn họ tách ra tới khi nào nữa?
"Mạnh tiên sinh, lần này ông đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng được, tôi nghĩ ông sẽ không quên, lúc tôi vừa tới California, tôi cũng đã nói. Từ nay về sau tôi không phải họ Mạnh, tôi cũng không phải tam thiếu gia của nhà họ Mạnh, nếu như thế, chuyện của tôi cũng sẽ không tới phiên Mạnh tiên sinh nhúng tay. Lúc trước mắt tôi không nhìn thấy, tôi nghĩ muốn trở lại là hoàn toàn không có khả năng, thế nhưng bây giờ tôi có thể thấy được, dù tôi bò cũng muốn bò về nước, trở lại bên cạnh vợ và con của tôi. Nếu ông có một chút đau lòng với tôi, có một chút áy náy với mẹ của tôi, thì đừng ngăn cản tôi!"
"Vô liêm sỉ! Con còn có mặt mũi nhắc đến mẹ của con? Nếu mẹ con còn sống, nhìn thấy con hồ nháo như vậy, cũng sẽ tức chết tươi! Phó Tĩnh Tri là cái quái gì? Hả? Cô ta là nhị tẩu của con, bởi vì không kiềm chế tác phong, làm ra chuyện mờ ám, nhà họ Mạnh chúng ta không giữ cô ta lại được. Con ngược lại bị một tiện nhân như vậy làm chết mê chết mệt, sao con lại làm người mẹ đã chết của con thất vọng hả? Hiện nay có thể an phận mấy năm, lại nháo muốn đi về, con không cần tiền đồ của mình nữa ư?"
Mạnh Thiệu Hiên nghe đến đó, nhịn không được cười lạnh. Anh dứt khoát đứng lên, ngón tay chỉ Mạnh Chấn Tông, cười lạnh liên tục mấy tiếng mới khinh thường mở miệng: "Tiền đồ? Ông cho là tôi thật sự muốn tiền đồ ở trong miệng của ông ư? Đúng, ông có thể vì tiền đồ nên không muốn mẹ tôi vào cửa, tôi không làm được chuyện không bằng cầm thú như vậy! Tĩnh Tri đã gả cho tôi, chúng tôi cũng có đứa nhỏ, nếu ông còn có một chút lương tâm, sẽ không nên buộc chúng tôi chia lìa. Tôi cũng nói cho ông biết, mặc kệ ở trong lòng các người mắng cô ấy thành cái dạng gì, coi cô ấy trở thành người như thế nào, nhưng ở trong lòng của tôi, cô ấy là vợ của tôi, là người phụ nữ duy nhất tôi yêu. Cả đời này, ai còn muốn chia rẽ tôi và Tĩnh Tri, Lê Thiệu Hiên tôi không quan tâm cha con trở mặt thành thù, cũng không quan tâm nhiều thêm mấy kẻ thù, càng không quan tâm, buông tha cái mà ông gọi là tiền đồ!"
"Giỏi, thực sự rất giỏi, con trai ta nuôi thật giỏi!" Mạnh Chấn Tông nghe anh nói chuyện vô pháp vô thiên như vậy, giận quá hóa cười. Ông chống gậy, run rẩy đứng lên, giống như trong nháy mắt già thêm mười mấy tuổi: "Con không quan tâm cha con trở mặt thành thù, con không quan tâm nhiều thêm mấy kẻ thù, thực sự rất tốt. Con trai ta nuôi, kết quả vì một người một phụ nữ mà nói ra lời như vậy, ngay cả nguồn cội của mình đều quên hết!"
Mạnh Chấn Tông nói đến đây, bỗng nhiên tức giận vung gậy trực tiếp gõ xuống, Mạnh Thiệu Hiên trốn cũng không trốn, cường ngạnh chịu một đòn này. Mặc dù Mạnh Chấn Tông lớn tuổi, khí lực không lớn, nhưng một đòn này thật đã dùng hết khí lực toàn thân, xương bả vai của Mạnh Thiệu Hiên bị ông gõ dường như đến sắp nứt ra rồi, cả người lảo đảo ngã xuống đất...
Một gối anh chống đất, cường ngạnh cắn khớp hàm không để mình phát ra một chút thanh âm, nhưng dù sao mắt chỉ mới vừa có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, thấy vật còn tương đối mơ hồ. Lúc ngã trên mặt đất lại cứng rắn đụng vào trên xe, Mạnh Thiệu Hiên chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt kéo tới trên trán, anh theo bản năng sờ chỗ đau, tay lại chạm đến một mảnh ẩm ướt ấm áp, đáy lòng bất giác bắt đầu rét run.
Nhưng đau đầu chính là nếu đối cứng với nhà họ Thẩm, chẳng phải những thứ tới tay đều phải ói ra sao? Nhà họ Thẩm chỉ có một con gái bảo bối, cơ nghiệp nhà họ Thẩm không phân cao thấp với Mạnh thị, sau này đều là của Thiệu Đình, mà Thiệu Đình cũng chính là nhà họ Mạnh, nếu quả nhiên náo thành ly hôn, chẳng phải sẽ gà bay trứng vỡ?
Mạnh Chấn Tông càng nghĩ lại càng cảm thấy đau đầu, càng nghĩ lại càng hận Phó Tĩnh Tri. Nghe tin tức trong nước truyền đến, ý tứ nói xa nói gần đều nói là Thiệu Đình và Phó Tĩnh Tri kia lại dính líu với nhau, đoạn thời gian trước hai người còn cùng một chỗ mấy ngày. Mạnh Chấn Tông nghĩ như vậy, càng nghiêm mặt hơn. Phó Chính Tắc là nhân vật như thế nào? Sao lại dạy ra một đứa con gái không biết liêm sỉ như vậy? Nếu thật sự để người phụ nữ không biết xấu hổ này được như ý, mặt già nua mấy đời này của ông nên để ở đâu?
Nghĩ như vậy, trong lòng liền có tính toán. Chuyện này kéo dài nhiều năm như vậy, cũng tới lúc nên hoàn toàn khoét bỏ cái u ác tính này rồi!
"Tam thiếu, anh làm sao vậy, dù gì anh cũng nên nói một lời đi?" Tống Cảnh băng bó đơn giản vết thương cho anh một chút, thấy anh chỉ ngồi đờ đẫn, một đôi tròng mắt lại nhìn chằm chằm cửa sổ, không nhúc nhích.
"Tống Cảnh, tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn về nước, tôi muốn tìm cô ấy."
Hai tay Mạnh Thiệu Hiên từng chút nắm chặt bên chân, giọng nói anh rất thấp, nghe giống như suy yếu vô lực, nhưng Tống Cảnh biết quyết tâm của anh có bao nhiêu mãnh liệt. Hơn hai năm, anh chưa từng có ngày nào dừng cái suy nghĩ này lại.