Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 280 : Đã đến tuyệt cảnh

Ngày đăng: 14:26 19/04/20


Bà ta vừa nói xong lại gào khóc lên, Mạn Quân lập tức không nhịn được, nước mắt cũng rơi rào rào xuống. Cô muốn khuyên giải an ủi mẹ chồng, nhưng trong lòng khó chịu như là dao cắt. Anh là đi gặp Phó Tĩnh Tri, anh ở nơi đó một đêm, anh lái xe trong lúc mệt mỏi quá độ mới xảy ra chuyện. Đều là do Phó Tĩnh Tri, đều là do cô ta làm hại!



Cô nhẫn nhịn, thế nhưng bây giờ Thẩm Mạn Quân cô lại cũng không cách nào nhẫn nhịn nữa. Cô ta thiếu chút nữa hại chết chồng của cô, thiếu chút nữa hại chết người chồng cô yêu thương sâu sắc, cô quyết không thể lại tha thứ cho cô ta!



"Khóc, khóc, chỉ biết khóc! Không phải bác sĩ nói không có việc gì sao? Tội gì lại nguyền rủa con trai của mình? Thiệu Đình cũng sắp tỉnh đi? Chuẩn bị cháo với thuốc bổ chưa?"



Mạnh Chấn Tông đau đầu một trận, không khỏi lại nghĩ tới Lê Lê hiểu ý người. Nếu bà ấy còn sống, ông cũng không cần lo lắng bị người trong nhà làm ra một đống cục diện rối rắm.



Mạn Quân thấy cha chồng tức giận, cuống quít dừng nước mắt lại, đứng lên nói: "Cha yên tâm đi, việc này đã chuẩn bị xong. Bác sĩ nói chờ Thiệu Đình tỉnh, chúng ta có thể đi thăm anh ấy."



Lúc này sắc mặt Mạnh Chấn Tông mới dễ nhìn một chút, ông nhớ tới Tĩnh Viên, lại nghĩ đến Mạn Quân tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhiều năm như thế, ánh mắt không khỏi mềm nhũn, đưa tay vỗ vỗ vai của cô: "Đứa bé ngoan, con cũng đừng quá lo lắng, cũng may Thiệu Đình không có việc gì."



Mạn Quân cắn răng nhẹ nhàng gật đầu, cố nén nước mắt nặn ra một nụ cười: "Đúng vậy, cũng may Thiệu Đình mạng lớn, không có chuyện gì. Cha mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, con thấy sắc mặt cha không tốt lắm."



Mạn Quân nói xong, liền giúp đỡ Mạnh Chấn Tông ngồi xuống, lại đưa tay rót trà đưa tới: "Cha uống chút trà đi."



Mạnh Chấn Tông càng hài lòng, Mạn Quân nhu thuận săn sóc như vậy, lại luôn luôn không có điệu bộ của thiên kim nhà giàu. Đứa nhỏ tốt như vậy, Thiệu Đình lại cứ không muốn, trái lại cố gắng quyết tâm quấn quýt không rõ với người phụ nữ kia. Lại nghĩ đến diện tích Tĩnh Viên cực lớn kia, nó vác một số tiền lớn của ông ném vào, khiến hận ý của ông với Phó Tĩnh Tri càng sâu thêm mấy phần.



Mạn Quân đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy thần sắc âm tình bất định của Mạnh Chấn Tông, không khỏi hơi ổn định hô hấp, cúi đầu đứng ở một bên, không dám lên tiếng.




Mạnh Chấn Tông nghe bà nhắc tới Lê Lê, tinh thần không khỏi hoảng hốt một trận, lại thốt ra một câu: "Tính cách Lê Lê vốn dịu hiền, đứa nhỏ thân thiết với bà ấy cũng là tự nhiên..."



Ông vừa thốt ra lời kia, sắc mặt bà Mạnh lại chợt thay đổi. Bà vừa muốn mở miệng, con ngươi người họ Lục kia liền chuyển, lập tức chuyển đề tài: "Tiên sinh, phu nhân có biết tại sao nhị thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ không?"



Ông ta vừa hỏi, bà Mạnh cũng quan tâm đứng lên: "Có người sai khiến ư? Đúng rồi, hiện tại Thiệu Đình giữ quyền lực, nói không chứng là có vài người có tâm tư bất lương, âm thầm ngáng chân."



Mạnh Chấn Tông nghe lời này không khỏi chán ghét một trận, trực tiếp cắt ngang dò hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"



Người họ Lục vừa muốn mở miệng, Mạn Quân lại bỗng nhiên đi tới, sắc mặt cô rất khó coi, đôi mắt lại sáng dọa người, "Cha, mẹ, con biết, con biết đã xảy ra chuyện gì?"



"Mạn Quân, con biết sao?" Mạnh Chấn Tông có chút nghi hoặc nhìn nhìn Mạn Quân, lại thấy hai gò má cô đỏ ửng kỳ lạ, đứng ở nơi đó như là mất hồn. Trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, như nghĩ tới điều gì.



"Mạn Quân, con nói đi? Có phải con nghe tin đồn gì không, có ai giở trò xấu với Thiệu Đình à?" Bà Mạnh thấy cô không lên tiếng, vội vàng thúc giục.



Mạn Quân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Không, không ai giở trò xấu, tai nạn xe cộ lần này chỉ là ngoài ý muốn..."



"Ngoài ý muốn? Vậy con mới vừa nói con biết..."