Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 315 : Hung dữ
Ngày đăng: 14:26 19/04/20
Editor: May
Mạnh Thiệu Đình cảm thấy có chút nhức đầu, anh xoa xoa huyệt thái dương, kéo tay cô không buông, nhưng chỉ ép cô ngồi ở bên cạnh giường của anh, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nói: "Tĩnh Tri, em ngoan đi, tôi có một phần lễ vật rất lớn muốn tặng cho em, chờ sinh nhật xong rồi trở về được không? Nếu không thì tôi bảo An Thành đón Phi Đồng nhé?"
Tĩnh Tri hít mũi một cái, vẫn nghẹn ngào dùng sức uốn éo người, như là đứa nhỏ hồ nháo, không để ý tới anh: "Tôi mặc kệ, tôi chỉnh là muốn đi về. Anh đã nói sẽ đối tốt với tôi, tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó, anh sẽ không ép buộc tôi!"
"Đúng, cái gì cũng có thể, nhưng lần này thì không được, nhất định phải ăn sinh nhật ở chỗ này!" Anh nghiêm mặt, gắt gao đặt thân thể nho nhỏ của cô vào trong lòng. Trên mặt tuấn dật mang theo mấy phần bất đắc dĩ, lại mang theo mấy phần nghiêm túc, cuối cùng thở dài, bàn tay phủ ở trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô: "Tôi chưa bao giờ ăn sinh nhật với em, cũng chưa bao giờ tặng em quà sinh nhật. Tĩnh Tri, đừng làm rộn nữa được không? Để tôi tổ chức sinh nhật cho em một lần, tôi dám cam đoan, em nhất định sẽ thích quà tặng của tôi."
Tĩnh Tri không muốn để ý anh, mặc kệ anh nói cái gì, cô cũng không muốn quan tâm, quà tặng gì chứ, cô không lạ gì! Chỉ là châu báu hoặc là quần áo xinh đẹp, nếu không nữa thì là nhà hoặc xe, cô mới không cần!
"Tôi không muốn, tôi không muốn gì hết, anh muốn tặng những thứ mà phụ nữ thích chứ gì, tôi không lạ gì!"
Cô hung hăng đẩy cánh tay anh ra, bò dậy muốn đi, nhưng anh bỗng nhiên hung hăng bắt lấy cô.
Tĩnh Tri bị lực đạo của anh làm cho hoảng sợ, nhịn không được nhíu mày cạy ngón tay của anh ra: "Anh làm gì vậy hả? Mạnh Thiệu Đình, anh làm tôi đau! Buông tay!"
Tay Tĩnh Tri lật trang sách lung tung, đáy mắt lại hiện lên một tia sầu bi nhợt nhạt. Nếu đón bánh bao nhỏ đến đây, hai người nhà họ Mạnh kia tất nhiên sẽ biết được. Đây dù sao cũng là đứa nhỏ của Thiệu Hiên, cháu trai ruột của Mạnh Chấn Tông. Dù thế nào thì quan hệ huyết thống đều chém không đứt, nếu bây giờ Thiệu Hiên ở đây, anh cũng sẽ rất muốn mang bánh bao nhỏ để cho ông nội nhìn, mặc dù cô cũng không có lòng dạ rộng lượng đến mức như vậy, cô cũng không tính toán
tha thứ cho hai người nhà họ Mạnh, nhưng bắt cô hoàn toàn cắt đứt quan hệ của Phi Đồng và nhà họ Mạnh, điều này hoàn toàn không có khả năng.
Sự thực bày ở trong này, dù thế nào, cô cũng không thể thay đổi.
"Được, hôm nay không kịp rồi, sáng sớm ngày mai tôi bảo An Thành đi đón được không?" Mạnh Thiệu Đình không có chút do dự nào. Anh đã quyết định muốn người phụ nữ này, vậy tất cả của cô, anh cũng sẽ không bài xích nữa.
"Ừ, chỉ là lo lắng thằng bé sợ người lạ, sẽ sợ hãi, để cho Bình Bình đi theo luôn, Bình Bình và thằng bé còn quen thuộc một chút. Còn nữa, tôi phải gọi điện thoại cho bảo mẫu, thu dọn đồ chơi và quần áo của Phi Đồng. Đúng rồi, đúng rồi, còn có..."
"Tĩnh Tri em đừng bận tâm nữa, để bảo mẫu cùng qua là được rồi, đồ dùng của Phi Đồng thì mua lại là được." Anh nhìn bộ dáng cô tính toán cho con trai, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp. Việc nhà bình thản hạnh phúc như vậy, lại là khát vọng không chạm được ở trong cuộc đời bọn họ. Phi Đồng làm con của cô, thực sự là rất hạnh phúc.
"Anh không biết đâu, Phi Đồng rất ngoan, nó không vứt bỏ đồ chơi, cũng sẽ không nháo muốn tôi mua món mới nhất cho nó. Nếu như không mang theo đến, nó nhất định không vui."