Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 339 : Chỉ là một giấc mộng nhân gian
Ngày đăng: 14:26 19/04/20
Editor: May
Bước chân anh dừng một chút, giọng nói lại có chút khàn khàn, khiến người ta nghe xong liền khó chịu: "Tĩnh Tĩnh, anh đi phòng ngủ khác ngủ một đêm, anh muốn ở một mình."
"Không... em không muốn anh đi!" Cô bỗng nhiên nhịn không được bổ nhào tới, ôm chặt lấy anh từ sau lưng. Mặt dán trên lưng rắn chắc của anh, có chút sợ hãi nhẹ than: "Thiệu Đình, ngày mai đã là sinh nhật của em, anh đừng tức giận nữa được không? Là em sai rồi, em xin lỗi anh, Thiệu Đình..."
"Tĩnh Tĩnh..." Anh bất đắc dĩ thấp giọng gọi tên của cô, tay lại chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhàng phủ lên tay nhỏ bé của cô ở bên hông anh. Trong giọng nói của anh nống đậm mệt mỏi, lan tràn ra ngoài: "Anh không tức giận, chỉ là nghĩ anh và em đều cần suy nghĩ tỉnh táo lại, suy nghĩ thật tốt một chút. Không còn sớm, ngày mai còn phải tổ chức sinh nhật cho em, bây giờ em ngủ trước đi. Đợi khi có thời gian, anh nghĩ muốn nói chuyện thật tốt với em, nhưng không phải hiện tại, có được không?"
Tĩnh Tri giật mình một trận, bỗng nhiên nặng nề gật đầu. Cô rút tay về, mỉm cười mở miệng; "Được, chúng ta đều bình tĩnh một chút. Sau đó, nói chuyện thật tốt."
Mạnh Thiệu Đình xoay người, đáy mắt lại có một chút vui mừng. Cô nguyện ý nghe đề nghị của anh, tỉnh táo suy nghĩ một chút quan hệ giữa bọn họ, nguyện ý mở rộng cửa lòng nói chuyện thật tốt, đây thực sự là một khởi đầu tốt.
"Đi ngủ sớm một chút." Anh đưa tay nhẹ nhàng ôm cô, khẽ hôn một cái trên trán cô, nụ cười đánh tan băng lãnh vừa rồi.
Cô đáp lại một nụ cười ngọt ngào, cũng đi cà nhắc khẽ hôn lên má anh một cái: "Anh cũng vậy, nghỉ ngơi thật tốt."
Một đêm đều là mộng đẹp, sáng sớm vừa mở mắt ra, liền cảm giác trong phòng tràn đầy hương thơm. Nhịn không được quay đầu lại nhìn, đập vào mắt lại là từng mảng lớn màu xanh mát. Tĩnh Tri ngồi dậy, liền nhìn thấy một gốc cây hoa quế ngoài cửa sổ, những đóa hoa nhỏ như những hạt gạo, hương thơm đến từ nơi đó.
Lúc cô xuống giường, phát hiện lòng bàn chân đã không còn đau đớn như trước, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, hôm nay cô lại phải mang giày cao gót cả ngày rồi!
Rửa mặt xong, Phi Đồng đã thay quần áo đẹp mới tiến vào, anh cũng tới, mỉm cười, bộ dáng tràn đầy tinh thần. Cô cũng cảm thấy trong lòng vui mừng, ngồi ở trước bàn trang điểm, quay đầu lại cười, nhưng động tác bôi kem dưỡng da cũng không dừng lại; "Chờ một chút, em lập tức xong liền."
Phi Đồng bổ nhào tới, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ngửi ngửi mặt của cô, cái mũi nhỏ hít mấy hơi: "Mẹ thơm quá, con cũng muốn bôi thơm thơm..."
Tĩnh Tri cười, vẻ mặt ngọt ngào, cúi đầu hôn con trai một cái: "Đây là người lớn mới có thể dùng, con còn nhỏ, không thể dùng, bôi phấn baby là được rồi."
Phi Đồng ngoan ngoãn gật đầu, vừa vội vừa không chịu nổi liền ồn ào: "Mẹ nhanh một chút, mẹ không cần trang điểm đâu."
"Con cũng sẽ nịnh nọt mẹ sao?" Nụ cười của Tĩnh Tri càng tăng thêm, vặn tốt nắp phấn mặt mới đứng lên. Cầm một son nước màu hồng, nhẹ thoa một chút, cả người liền lên tinh thần.
Cô vừa muốn xoay người, Mạnh Thiệu Đình liền đè vai cô xuống, nhìn cô từ trong gường: "Phi Đồng nói rất đúng, em không cần trang điểm nhiều."
Mặt Tĩnh Tri hơi đỏ một chút, bộ dạng thuận theo rũ mắt trở tay đẩy anh ra: "Đi thôi, còn phải đi thử lễ phục đó."
Anh cười một tiếng, vẫn không nói gì, một tay dắt Phi Đồng, một tay dắt cô đi ra ngoài.