Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 341 : Dao sắt chặt rối loạn

Ngày đăng: 14:27 19/04/20


Ở trước mặt Tĩnh Viên an tĩnh và trang nghiêm, lần đầu tiên cô tự hỏi mình, lần đầu tiên có chút cảm giác mê man nói không nên lời.



"Tĩnh Tĩnh, làm sao vậy?" Lúc này anh mới đi lên đình, đưa tay đè lại bả vai của cô. Gió thổi giọng nói của anh tới, mang theo một chút mùi hương làm an lòng người.



Vẻ mặt cô trầm tĩnh như nước, mà trên mặt sạch sẽ lại dần dần có nụ cười thản nhiên. Cô cầm tay anh, cười mở miệng: "Không có gì, có chút xúc động, chúng ta đi thôi."



"Không đi dạo trong vườn ư?" Cô chủ động cầm tay anh, làm cho khóe môi anh hơi nâng lên một chút. Dưới mày kiếm mắt sáng, xác thực là một bề ngoài xinh đẹp. Chưa bao lâu, thế mà cô thường cảm giác bị mê hoặc bởi bộ dáng này của anh, nên mới có dây dưa không ngừng, cắt bỏ không được.



Đáy lòng thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: "Còn nhiều thời gian, không cần vội."



Những lời này của cô khiến trong lòng anh khẽ động, không nhịn được quay đầu nhìn cô, lại thấy cô giống như chịu lễ rửa tội, thần sắc rất khác với lúc trước, hoặc là bởi vì trong giọng nói cô ngầm có ý mở rộng tư tưởng. Nhưng chỉ là giật mình trong chốc lát, liền đặt tâm tư ở trên người của cô, dìu cô đi xuống đình.



Xuyên qua hành lang tràn đầy giàn hoa, thỉnh thoảng sẽ đi qua các cổng vòm. Kiến trúc cổ kính, những hành lang gấp khúc và cảnh trí mang theo hơi thở cổ xưa, đi từng bước qua các cảnh đình viện xinh đẹp, cuối cùng từng chút lắp đầy lòng cô.



Đi qua mỗi một chỗ, sẽ nhớ tới vô số quá khứ tốt đẹp. Hồi bé cô leo lên cây đại thụ kia, nó vẫn còn sinh trưởng tốt ở nơi đó. Cô và Tĩnh Ngôn chơi trốn tìm, ngủ quên ở bên trong núi giả, bộ dáng sơn động vẫn như trước. Trong vườn hoa lớn như vậy, bàn đu dây vẫn yên lặng đứng ở đó. Dường như không lâu trước đây



cô còn chơi đùa trên đó, cha cõng cô đi qua mỗi một con đường mòn, mỗi một đoạn hành lang. Cô ở trong ngôi nhà nhỏ kia, ngoài ngôi nhà là đại thụ cao chọc trời. Như là bút vẽ của Mã Lương Thần, tất cả đột nhiên trở lại rồi.
Ngực Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, Thẩm Mạn Quân mang thai! Cô lập tức xoay mặt nhìn Mạnh Thiệu Đình, lại thấy anh nhíu chặt mi tâm, môi cũng kéo căng, trên cằm cương nghị có nếp nhăn thật sâu, mà trong con ngươi, lại là nghi hoặc và tức giận.



"Mẹ tới làm gì." Anh trầm giọng mở miệng, lại thật có chút phẫn nộ rồi. Anh xem như đã rời khỏi nhà họ Mạnh, Mạnh thị đang không ngừng phát triển ở dưới sự quản lý của anh cả, danh tiếng một ngày tốt hơn một ngày, so với lúc anh nắm quyền, không biết công trạng nhiều hơn gấp bao nhiêu lần. Đã như thế, sao hôm nay còn tìm tới cửa? Chẳng lẽ anh cả không phải là đứa nhỏ của bà? Cho nên bà cứ sống chết cố nài anh trở về nhà họ Mạnh!



"Thiệu Đình, con ở bên ngoài hồ nháo lâu như vậy, cũng nên chơi đã đi? Hiện tại vợ của con mang thai, tiếp tục như vậy nữa, dù sao cũng không ổn. Hôm nay mẹ mang Mạn Quân đến chính là gọi con về nhà."



Bà Mạnh đắc ý liếc xéo Tĩnh Tri một cái, trực tiếp đi lên phía trước kéo Mạnh Thiệu Đình.



Thiệu Đình hơi nghiêng mình, giấu giếm thanh sắc né tránh. Nét mặt ngược lại nhu hòa mấy phần, mỉm cười, giữa khuôn mặt lại có một nụ cười nhạt; "Mẹ, con không có hồ nháo, hiện tại tất cả chuyện con làm, đều rất nghiêm túc."



Bà Mạnh nghiêm mặt: "Nói bậy! Con có gia đình, có đứa nhỏ, còn quấn quýt không rõ với phụ nữ không đứng đắn, đây không gọi là hồ nháo thì gọi là gì? Lúc trước thế nào thì Mạn Quân cũng nhịn, thế nhưng bây giờ Mạn Quân mang thai con của con! Thiệu Đình, con cũng không thể không cần đứa nhỏ của mình chứ?"



"A, đứa nhỏ." Mạnh Thiệu Đình cười như không cười gật gật đầu, mắt vừa chuyển liền nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt dại ra của Tĩnh Tri, đưa tay nắm tay cô, quả nhiên ngón tay lạnh băng. Vốn còn muốn đùa cô ta một phen, lúc này cũng không kiên nhẫn được nữa.



"Có đứa nhỏ là chuyện lớn hàng đầu, nhiều năm như vậy, nhà họ Mạnh chúng ta cũng không có thêm đứa bé, nên không thể qua loa được. Con đây liền gọi điện thoại cho bác sĩ khoa phụ sản giỏi nhất ở chỗ Bắc Thành, sau đó con sẽ đích thân đưa Mạn Quân đi kiểm tra một phen. Con nhớ thời gian trước Mạn Quân vẫn luôn bị bệnh, giờ lại có đứa nhỏ, tự nhiên càng không thể khinh thường. Mẹ, người nói như vậy được không?"