Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 389 :

Ngày đăng: 14:27 19/04/20


Tay Tĩnh Tri liền hơi dừng lại một chút, nghĩ đến hơn một ngàn đêm dài dằng dặc kia, mắt anh không nhìn thấy gì, lại còn phải nhớ thương cô và Phi Đồng, trong lòng cô không nhịn được chua xót một trận, vươn tay nhẹ nhàng cầm tay anh, lại cười một tiếng: "Sau này sẽ không bao giờ không nhìn thấy nữa?"



Đáy lòng Thiệu Hiên ấm áp, cầm ngược tay cô: "Đúng, đôi mắt của anh tốt rồi, sau này sẽ không bao giờ không nhìn thấy nữa."



Cô mím môi cười, khóe môi tràn ra lúm đồng tiền nho nhỏ, cực kỳ kiều mị đáng yêu. Trong lòng anh sinh ra tình cảm dịu dàng, chỉ cảm thấy nếu cả đời này có thể nhìn cô cười như vậy, anh còn cầu gì nữa?



"Mocha quá đắng, uống thường xuyên sẽ không tốt cho thân thể, anh phải từ từ bỏ thói quen này đi, em thấy anh uống cà phê đắng rất lợi hại." Cô nói xong, trái tim hơi chậm lại, trong cuộc sống khô khan dài dằng dặc như vậy, có lẽ chỉ có một ly cà phê bồi bạn vượt qua mỗi một đêm khuya với anh thôi...



"Ừ, tất cả nghe theo em." Anh nhướng mi cười, Tĩnh Tri cũng mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên mí mắt anh một chút. Cô vừa nhấc mắt, lại nhìn thấy một người cao lớn đứng ở xa xa ngoài cửa sổ.



Đã là cuối thu, cây ngô đồng cao to ở hai bên đường phố đã sớm rơi hết lá. Trên mặt đất bày một tầng vàng óng thật dày, mấy chiếc lá khô sắp héo tàn hoặc treo ở đầu cành, hoặc chậm rãi lộn vòng rơi xuống giữa không trung, mà Mạnh Thiệu Đình đang đứng ở nơi đó, dưới tàng cây sát đường bên ngoài tiệm cà phê,



Cả người anh giống như vừa khỏi một cơn bệnh nặng, thân hình có chút tiêu điều gầy gò. Anh mặc một áo khoác dài màu cà phê đậm, tóc cũng cắt ngắn rất nhiều, lộ ra hết đường nét trên khuôn mặt. Bởi vì gầy, ngũ quan càng thêm rõ ràng, nhìn thấy anh càng mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, mà thân hình cao lớn kia cực thích hợp mặc áo gió dài hơn đầu gối. Anh đứng thẳng sống lưng ở nơi đó, trên



cổ quấn quanh một khăn quàng cổ cùng màu, lại khiến anh càng thêm nhu hòa, khiến ngũ quan có chút băng lãnh và quá sắc bén của anh trung hòa đi mấy phần.




Thế nhưng tại sao anh lại cho cô? Vườn xinh đẹp như vậy, một mảnh đất lớn như thế, tùy tiện bán qua tay, anh muốn làm gì mà không được? Chẳng lẽ anh cho



rằng cô thực sự không biết xây lại Tĩnh Viên gần như tốn hết tài sản riêng của anh ư? Cô theo anh từ lúc anh bị thương, khi anh muốn cô lấy danh nghĩa của cô để giữ một khoản tiền không nhỏ và bất động sản khế đất là cô đã có thể nhìn ra tình cảnh của anh rất không tốt...



Lúc chia tay, anh không nói đến những khoản tiền kia. Cô nghĩ, đợi đến khi anh cần, cô nhất định trả lại toàn bộ. Lúc trước đáp ứng bảo quản thay anh, cô tất nhiên sẽ làm được, anh có thể làm được nhiều chuyện cho cô, ngược lại cô cũng sẽ rất vui vẻ giúp đỡ anh.



Thế nhưng hiện tại, anh lại muốn đưa Tĩnh Viên cho cô! Cô biết anh xây Tình Viên là vì muốn cô hồi tâm chuyển ý, muốn cô ở lại bên cạnh anh, nhưng bây giờ cô tàn nhẫn vứt bỏ anh để lựa chọn người khác, anh lại vẫn đối tốt với cô như vậy ư!



"Anh hai! Anh đây là có ý gì?" Cô còn chưa kịp mở miệng, Thiệu Hiên lại chậm rãi mở miệng. Anh bưng cà phê lên uống một ngụm, có chút lạnh, liền vẫy tay ý bảo phục vụ đổi một ly khác, khóe môi mới khẽ nhếch, có một nụ cười lưu manh cười như không cười.



"Đây vốn chính là đồ của nhà họ Phó, vật về chủ cũ mà thôi." Mạnh Thiệu Đình buông phong thư ra, liền chuẩn bị đứng lên. Anh không muốn ở chỗ này thêm chút nào nữa, cũng không muốn nhìn bộ dáng bọn họ ngồi cùng một chỗ.



"Anh hai, không cần." Mạnh Thiệu Hiên lại cầm lấy phong thư, cười tràn đầy mê người, nhét trả lại cho Mạnh Thiệu Đình: "Em và Tri Tri đều thương lượng xong rồi, tạm thời ở trong nhà trọ trước. Em đã ở bắt tay chọn vị trí, chuẩn bị xây lại một khu biệt thự vườn cho cô ấy rồi."