Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 390 :
Ngày đăng: 14:27 19/04/20
Tay cầm phong thư của anh bỗng nhiên run lên một cái, không biết dùng bao nhiêu cố gắng mới không khiến mình thất thố.
Ngay cả nhớ nhung cuối cùng này cũng phải mất đi sao? Vốn anh còn nghĩ, cô tiếp nhận Tĩnh Viên, vào đó ở, từng cọng cây ngọn cỏ bên trong đều là tâm huyết của anh, cho dù cô không nhìn thấy anh, nhưng mỗi khi đi ở trong vườn Tĩnh Viên, cô có thể sẽ nghĩ đến là Mạnh Thiệu Đình xây vườn này cho cô, như vậy là anh cũng đã thỏa mãn.
Thế nhưng bây giờ, anh hoàn toàn không có được cơ hội này, không có được cơ hội lưu lại một vị trí đặc biệt trong lòng cô.
Đúng vậy, Thiệu Hiên yêu cô như thế, cô nghĩ muốn cái gì mà không đạt được thỏa mãn? Đâu còn cần anh đến làm điều thừa? Huống chi, sao Thiệu Hiên có thể nguyện ý vào ở trong Tĩnh Viên chứ? Đổi lại là anh, chỉ sợ cũng sẽ không nguyện ý ở cùng với người phụ nữ mình yêu mến trong ngôi biệt thự vườn do người đàn ông khác xây cho cô.
Anh nghĩ thông suốt, liền bình thường trở lại, cầm chắc phong thư vừa nhận lại: "Là anh suy nghĩ không chu đáo, đã như vậy, anh để cho người ta tạm thời trông coi biệt thự vườn này trước, chờ sau này hai đứa muốn bán hoặc xây dựng lại..."
"Anh hai, tụi em sẽ không nhận Tĩnh Viên, sau này em sẽ dùng cố gắng của mình xây ngôi biệt thự vườn tốt hơn cho Tri Tri. Em sẽ chăm sóc tốt cô ấy, không để cô ấy chịu một chút không vui vẻ nào. Anh hai, cám ơn anh đã giúp em chăm sóc cô ấy và Phi Đồng lâu như vậy, bây giờ em đã trở về, đương nhiên là nên để em đến chăm sóc tốt cho vợ và con trai của mình."
Thiệu Hiên bỗng nhiên cắt ngang lời của anh, trong con ngươi của nó nhanh chóng lướt qua một tia lợi hại, lại đưa tay nhẹ nhàng ôm Tĩnh Tri, đôi mắt nhìn cô
Người đứng ở bên cạnh cô đã không phải là anh, nếu đã như vậy, anh sẽ không thể gây thêm nhiều phiền phức cho cô. Cô còn phải sống cả đời với Thiệu Hiên, cả đời của cô còn rất dài, anh thực sự muốn cô hạnh phúc.
Anh thấy cô dần dần dừng nước mắt lại, muốn buông bàn tay đang nắm tay cô ra, không ngờ Tĩnh Tri lại lập tức cầm ngược tay anh. Cô nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói nức nở hàm chứa thống khổ: "Thiệu Đình..."
Cô chỉ cần gọi tên anh, tim của anh liền mềm nhũn, đồng ý làm tất cả cho cô.
Đầu ngón tay lành lạnh của cô lướt qua lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng xẹt qua từng chút. Anh mở to hai mắt nhìn cô, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng lắc đầu như trước, ngón tay một đường lướt qua theo lòng bàn tay của anh, rơi vào trên mặt của anh.
Toàn thân anh bỗng cứng ngắc căng thẳng, trong cổ họng như bị nhét một thứ gì đó, ngăn cản tiếng nói của anh, khiến tiếng nói của anh phát ra thô rát và khàn khàn: "Tĩnh Tĩnh..."
Tay cô lành lạnh phủ ở trên mặt anh, một đường trượt xuống từ trán của anh, lướt quá lông mày, lướt qua đôi mắt, lướt qua mũi cao thẳng, lướt qua trên môi của anh. Tay cô đang run rẩy, cảm giác của anh trở nên nhạy cảm, tất cả lý trí giống như hoàn toàn đổ nát. Anh lập tức đè tay cô xuống, dán chặt ở trên mặt mình, anh nhìn cô, khóe mắt lại dần dần có ánh nước ẩm ướt: "Tĩnh Tri, em ở lại được không? Em đừng rời khỏi anh được không? Tĩnh Tri em ở lại, em ở lại đi, ở lại bên cạnh anh được không? Tĩnh Tri, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri..."